Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 206 - Chương 206. Kế Hoạch Lớn

Chương 206. Kế hoạch lớn
Chương 206. Kế hoạch lớn

Cuối cùng, điều mà Lưu Giám Hùng tự hào nhất và tham vọng nhất là sau khi công ty trở thành một doanh nghiệp lớn, trước tiên hắn sẽ lấy tiền lương của nhân viên đi đầu tư cổ phiếu trên thị trường chứng khoán. Mười tệ sẽ trở thành một trăm, một trăm sẽ trở thành một nghìn, một nghìn sẽ thành mười nghìn.

Tiền kiếm tiền.

Điều này chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc gửi nó vào ngân hàng!

Rất nhanh, Thạch Chí Kiên đã đọc xong bản kế hoạch trong tay. Lưu Giám Hùng cảm thấy Thạch Chí Kiên đọc hơi nhanh. Đây đều là công sức của hắn, hắn phải mất cả đêm mới viết ra, từng chữ đều đầy máu và nước mắt. Thạch Chí Kiên nhanh như vậy đã đọc xong, khó tránh khỏi không để ý kỹ, đọc không đủ chân thành

Trong lúc Lưu Giám Hùng đang suy nghĩ lung tung, Thạch Chí Kiên khép lại bản kế hoạch, khoanh tay trước ngực nói: “Ta đã xem xong bản kế hoạch của ngươi. Ta chỉ có hai chữ để đánh giá.”

“Chữ gì?”

“Quá màu mè.”

“Sao?”

“Chúng ta không nói trước việc chuyển đổi nhà máy thành công ty có thành công hay không, bây giờ chỉ nói nhà máy có bao nhiêu người biết chữ. Ngươi sẽ kiểm tra bọn hắn bằng cái gì? Đề toán hay là văn cổ tám phần? Phân loại nhân viên? Ta biết xuất phát điểm của ngươi là tốt nhưng ngươi nên biết làm như vậy rất khó ngưng tụ sự đồng tâm, hơn nữa còn dễ hình thành giai cấp đối lập. Đến lúc đó, đừng nói người ngoài đến đào chân tường, chỉ sợ người ta còn chưa ra tay, nội bộ công ty đã bị hao tổn dẫn đến đóng cửa.”

Lưu Giám Hùng bị Thạch Chí Kiên nói đến mặt đỏ tới mang tai, nhưng hắn lại không thể không phục. Thạch Chí Kiên nói rất có lý.

“Tiếp theo, cái mà ngươi gọi là đa dạng hóa sản phẩm, phát triển sản phẩm mới, sản xuất đồ uống, gia vị và thực phẩm đông lạnh nhanh, nhưng ngươi đã xem xét đến việc định vị thị trường, tiếp thị kênh và thị phần của những sản phẩm mới này chưa?

‘Ơ, cái này…” Tối qua Lưu Giám Hùng viết rất hay, nhưng lại không nghĩ tới làm sao thực hiện những chi tiết này. Nói cách khác, kế hoạch của hắn hoàn toàn là “nói trên giấy”

“Cuối cùng và cũng là tham vọng nhất, ngươi lấy tiền của nhân viên để đầu cơ cổ phiếu. Thắng thì dễ, nếu chẳng may thua gì sao? Công ty phải làm sao bây giờ? Nhân viên của công ty phải làm như thế nào? Ta có thể nhảy lầu, nhưng bọn hắn còn có gia đình. Bảo bọn hắn chết cùng với ta sao?”

Đối mặt với chất vấn của Thạch Chí Kiên, mặt Lưu Giám Hùng đỏ đến mang tai, mồ hôi đầm đìa.

Kiếp trước, hắn làm việc rất bá đạo, nhất là thích chơi đánh lén trên thị trường cổ phiếu, giỏi về đánh đột kích, hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người khác.

Thạch Chí Kiên đứng lên, bước đến trước mặt Lưu Giám Hùng, khoác một tay lên vai của hắn: “Ta muốn ngươi giúp ta thành lập một công ty lớn có thể nuôi sống được rất nhiều người, đồng thời còn được mọi người tán thưởng chứ không phải một đao phủ lạnh lùng chỉ thích đánh cược, không để ý đến sống chết của người khác.”

Lời nói của Thạch Chí Kiên rất ung dung nhưng Lưu Giám Hùng lại bị khí thế của hắn ép không thở nổi.

Mãi cho đến khi Thạch Chí Kiên lấy tay ra, Lưu Giám Hùng mới thở hổn hển.

Một khắc vừa rồi giống như từ cõi chết trở về.

Sau khi Thạch Chí Kiên phân tích xong bản kế hoạch của Lưu Giám Hùng, hắn quay người bước đến trước bàn làm việc của mình, tiện tay lấy một phần văn kiện đưa cho Lưu Giám Hùng: “Đây là bản kế hoạch của ta, ngươi xem một chút đi.”

Lưu Giám Hùng vội nhận lấy. Hắn nhìn thấy trên bản kế hoạch viết ba chữ Bản kế hoạch rất đẹp đẽ, ngoài ra thì cũng chẳng có gì lạ.

Lưu Giám Hùng lật bản kế hoạch ra xem.

Ban đầu, sắc mặt của hắn bình thường, nhưng dần dần trở nên ngưng trọng, rồi từ ngưng trọng biến thành kinh ngạc, cuối cùng từ kinh ngạc chuyển thành kinh hãi. Bịch một tiếng, bản kế hoạch rơi xuống đất.

Đầu tiên, trong kế hoạch,Thạch Chí Kiên đã viết ra cách giải quyết vấn đề nhân viên bị đối thủ cạnh tranh săn trộm, đó chính là chuyển nhà máy thành công ty cổ phần nội bộ rồi chia cổ phần cho nhân viên!

Tất nhiên, cổ phiếu của nhân viên chỉ chiếm một tỷ lệ nhỏ trong tổng công ty, nhưng số lượng cổ phiếu nhỏ này cũng đủ khiến tất cả nhân viên cảm thấy “như ở nhà”.

Có cổ phần trong công ty, ngươi là chủ sở hữu của công ty, mọi người là một gia đình, tất nhiên ngươi phải bảo vệ lợi ích của công ty.

Tiếp theo, Thạch Chí Kiên liệt kê các sản phẩm mới được phát triển trong kế hoạch, bao gồm hương vị mới của mì ăn liền và sản xuất loại mì ly, có thể ăn ngoài trời bằng nĩa. Về đồ uống, công ty đang chuẩn bị tung ra bốn loại đồ uống chính, như hồng trà, trà xanh, trà hoa nhài và tuyết lê đường phèn.

Nói cách khác, những gì Lưu Giám Hùng nghĩ đến, Thạch Chí Kiên đã nghĩ đến từ trước, đồng thời còn nghiên cứu kỹ càng, chuẩn bị mở rộng toàn diện.

Cuối cùng, điều khiến Lưu Giám Hùng cảm thấy giật mình và sợ hãi nhất.

Thạch Chí Kiên quyết định chiếm đoạt công ty thực phẩm Vĩnh Khang trực thuộc tập đoàn Đới thị.

Sau đó, nhờ sự nổi tiếng của Vĩnh Khang, hắn sẽ mở chi nhánh ở cảng đảo, Cửu Long và Tân Giới. Một cửa hàng biến thành hai cửa hàng, hai cửa hàng biến thành bốn cửa hàng rồi tám cửa hàng. Tám cửa hàng được niêm yết rồi đưa ra thị trường, tiếp theo là huy động vốn. Sau khi huy động vốn, bọn hắn bắt đầu đầu cơ vào cổ phiếu rồi lại niêm yết riêng biệt, tiếp tục đưa vào thị trường, giống như một quả cầu tuyết không ngừng tuần hoàn.

Vừa rồi, Thạch Chí Kiên trách Lưu Giám Hùng không nên lấy tiền lương của nhân viên đầu tư cổ phiếu, nhưng trong bản kế hoạch của Thạch Chí Kiên có một mục nói về đầu tư cổ phiếu.

Điểm khác biệt chính là…

Lưu Giám Hùng là một nhà đầu tư bán lẻ trên thị trường chứng khoán.

Còn Thạch Chí Kiên lại là...

Nhà cái.

Hết chương 206.
Bình Luận (0)
Comment