Thạch Chí Kiên nói xong, hắn quay sang ông chủ Lại: “Nhớ kỹ, chậm nhất là nửa tháng phải có được Vương Lão Cát.”
Ông chủ Lại vội vàng viết vào cuốn sổ một cách nghiêm túc: “Nửa tháng, làm xong Vương Lão Cát.”
Hai chữ “làm xong” không viết, chỉ vẽ một người tí hon bị đâm một dao nằm dưới đất.
Cuối cùng, Thạch Chí Kiên bảo Đại Thanh Hùng mang hàng mẫu của bốn loại đồ uống địa phương ra, nói với Thất thúc: “Mặc dù vừa nãy chúng ta xác định trà thảo dược Vương Lão Cát là chủ đạo nhưng những đồ uống khác cũng không thể bỏ qua! Hãy thử bốn món này.”
Thất thúc không ngờ Thạch Chí Kiên sẽ phát triển một loại đồ uống mới, những người khác cũng rất ngạc nhiên và càng tò mò về Thạch Chí Kiên.
Lúc này, Thạch Chí Kiên giống như một nhà ảo thuật không ngừng làm mới kiến thức và khái niệm của bọn hắn.
Thất thúc do dự một chút, sau đó mở chai hồng trà nếm thử. Vốn dĩ hắn cũng không đặt nhiều hy vọng. Dù sao ông chủ Thạch không phải là người có chuyên môn sản xuất thức uống. Hắn chuyên về mì ăn liền và gia vị, nhưng sau khi Thất thúc nếm thử hồng trà, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên.
Thất thúc mang theo sự kinh ngạc mở chai trà xanh, trà hoa nhài, trà tuyết lê đường phèn, nhấm nháp từng cái, mắt càng lúc càng sáng như bóng đèn, biểu hiện trên mặt lại càng phong phú.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ông chủ Thạch chuyên về mì gói lại nghiên cứu ra nhiều loại thức uống ngon như vậy.
Đám người ông chủ Lại nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Thất thúc, không nhịn được cầm bốn loại thức uống lên thưởng thức.
Không thử thì thôi, khi thử, tất cả đều giống như Thất thúc, ánh mắt tỏa sáng, tràn ngập sự kinh ngạc.
Bởi vì bọn hắn quản lý một nhà máy sản xuất nước ngọt, cho nên bọn hắn có thể phân biệt được thức uống ngon hay dở.
Bốn loại đồ uống mà Thạch Chí Kiên phát triển đều rất thực tế. Kiếp trước, chúng cũng là những loại đồ uống bán chạy nhất trên thị trường.
Một lúc sau, với tư cách là một bậc thầy về nghiên cứu và phát triển nước ngọt, Thất thúc cố gắng kềm chế sự ngạc nhiên, hỏi Thạch Chí Kiên: “Ông chủ, những thứ này là…”
“Đây là hồng trà, trà xanh, trà hoa nhài, còn có tuyết lê đường phèn, ngươi xem có thể sản xuất được hay không?”
“Đương nhiên là được. Những mùi vị này đều không tệ. Trà xanh, hồng trà có vị trà rất đậm. Trà hoa nhài thì có vị trà tươi. Còn tuyết lê đường phèn thì ngọt mà không ngán, nhất định sẽ được giới trẻ hoan nghênh.” Thất thúc lớn tiếng khen.
Thạch Chí Kiên âm thầm gật đầu. Thất thúc quả thật có chút bản lĩnh. Hắn chỉ cần nếm thử là có thể biết được đặc điểm của những đồ uống này. Thạch Chí Kiên đã tốn rất nhiều công sức để phát triển những đồ uống đó, nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra rất phức tạp.
Cũng giống như công thức của Coca-Cola, nhiều người muốn sao chép, bắt chước nhưng cuối cùng lại không có hương vị giống hàng thật.
“Sản xuất bốn loại đồ uống này, ngươi sẽ chịu trách nhiệm thu mua nguyên liệu, cần bao nhiêu tiền, ta sẽ nói bên phòng tài vụ ứng trước.”
“Được rồi, ông chủ, ta sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngươi, nhất định sẽ sản xuất ra những sản phẩm này.” Thất thúc vô cùng cao hứng.
Là một nhà nghiên cứu, không có gì hạnh phúc hơn khi được nhìn thấy những sản phẩm mới, bởi những sản phẩm này giống như những đứa con của mình.
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn quay sang nhìn ông chủ Lại đang ghi chép. Ông chủ Lại lập tức nói: “Ta đã viết lại bốn loại thức uống này rồi, sẽ cho tiến hành.”
…
Thạch Chí Kiên giải quyết xong vấn đề về chủng loại sản phẩm, sau đó nhìn lại các loại nước ngọt cũ, chỉ vào đồ uống có bao bì đầy màu sắc và cách đóng gói khác nhau: “Bao bì đồ uống rất quan trọng, ai chịu trách nhiệm về việc này?”
Lúc này, một người trẻ tuổi bước ra: “Là ta phụ trách.”
Thạch Chí Kiên nhìn đối phương, ông chủ Lại lập tức giới thiệu: “Hắn tên Tinh Tử. Hắn là người có tiền đồ nhất của vịnh Thổ Qua chúng ta, đã từng đi học, biết chữ.”
Thạch Chí Kiên cau mày: “Ngươi không thể thiết kế bao bì chỉ bằng cách đọc một cuốn sách và biết vài từ. Bao bì đồ uống như thế này quá tẻ nhạt! Bất kỳ sản phẩm nào cũng phải có vẻ đẹp, khiến mọi người thích thú khi nhìn thấy nó.”
“Thức uống là để uống, không phải để ngắm.” Dù sao Tinh Tử cũng còn trẻ, khó tránh khỏi có chút không phục.
Ông chủ Lại không ngờ Tinh Tử lại không nể mặt ông chủ mới như vậy, vội bước đến đụng vào cánh tay của đối phương một chút.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không tức giận: “Ngươi nói đúng, những thứ này là để uống. Còn ngươi, tại sao ngươi lại được trả tiền để thiết kế bao bì ở đây? Đồ uống chỉ để uống thôi, thế thì cần ngươi làm gì nữa?”
“Ơ, cái này…” Tinh Tử nghẹn lời.
Thạch Chí Kiên dặn dò ông chủ Lại: “Viết lại đi.”
Ông chủ Lại cuống quýt làm theo.
Thạch Chí Kiên nói: “"Về mặt thiết kế bao bì, ta sẽ đặc biệt mời người đến, để Tinh Tử đi theo học tập. Trong thời gian ba tháng, nếu Tinh Tử còn không học được, vậy thì sa thải thôi.”
“Ơ?” Ông chủ Lại ngẩn người.
Tinh Tử thì giật mình.
Vừa rồi mọi người đều cho rằng Thạch Chí Kiên là người nhã nhặn, không ngờ thái độ của hắn lập tức thay đổi.
“Có ghi lại chưa?”
“Đã ghi.” Ông chủ Lại không viết được chữ sa thải, thay vào đó, hắn vẽ một chữ "chảo" lớn vào sổ tay của mình.