Bước vào nhà máy, cảm giác đầu tiên của Thạch Chí Kiên là ngột ngạt. Lẽ ra đang là tháng 12, khí hậu ở Hồng Kông cũng không quá nóng, tuy nhiên do máy móc trong nhà máy chạy ầm ĩ nên nhiệt lượng tỏa ra tràn ngập toàn bộ nhà máy khiến nhiệt độ tăng cao.
Thạch Chí Kiên lấy khăn tay lau trán rồi quay sang ông chủ Lại nói: “Nhà máy không trang bị điều hòa à?”
“Lúc trước, gần đây có một nhà máy làm đá, chúng ta thường dùng đá viên để làm mát. Bây giờ nhiều người có tủ đông, tủ lạnh nên nhà máy đã đóng cửa.” Ông chủ Lại cầm trên tay một cuốn sổ, dáng vẻ chăm chú lắng nghe và ghi chép.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Máy lạnh vẫn tốt hơn. Cần bao nhiêu tiền, ngươi cứ báo cáo thu chi là được.”
Ông chủ Lại rất vui vẻ, trên mặt những người xung quanh cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Nhiều nhà máy mới mở, ông chủ chỉ làm mấy việc cho có để tiết kiệm chi phí, không giống như Thạch Chí Kiên hào phóng như vậy.
Ông chủ Lại lập tức viết vào sổ: “Mua máy điều hòa.”
Chẳng bao lâu, Thạch Chí Kiên dẫn mọi người vào một xưởng riêng. Trên kệ trong xưởng có một số đồ uống do nhà máy sản xuất, có khoảng bảy tám loại, bao gồm hộp, chai, túi.
“Trước kia sản phẩm chính của nhà máy là sản phẩm nào?” Thạch Chí Kiên hỏi.
Ông chủ Lại vội vàng lấy một chai nước uống nhỏ đưa ra và nói: “Trà bưởi là chủ đạo của chúng ta.”
Thạch Chí Kiên nhận lấy, không dùng dụng cụ mở nắp chai, chỉ đưa vào miệng cắn một cái, phạch một tiếng cắn đứt nắp chai. Hắn nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nếm thử, sau đó cau mày nói: “Mùi bưởi nồng quá.”
Một nhân viên đứng bên cạnh, theo như lão đại Lại giới thiệu thì tên là Thất thúc, là một công nhân lâu năm của nhà máy, rất giỏi pha chế các loại đồ uống.
“Ông chủ, chai ngươi đang uống là trà bưởi, đương nhiên phải có mùi bưởi rồi.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ta không nói ngươi sai, nhưng ngươi phải hiểu rõ thị trường. Trong chợ có bao nhiêu người thật sự thích ăn bưởi? Trà bưởi có tác dụng gì? Ngoài việc pha trà, bưởi còn có thể dùng làm gì nữa? Ngươi đã bao giờ nghĩ đến những điều này chưa?”
Thấy mọi người đều im lặng, Thạch Chí Kiên nói tiếp: “"Chúng ta tới đây làm ăn, làm ăn quan trọng nhất là hiểu được lòng người, hiểu được nhu cầu của khách hàng! Thực ra trà bưởi cũng có thể được xếp vào loại trà thảo mộc, có tác dụng xua hỏa, thanh nhiệt. Tuy nhiên, có rất nhiều loại trà thảo dược. Tại sao chúng ta không phát triển một số loại trà thảo mộc có hương vị thơm ngon hơn, tác dụng thanh khiết hơn? Ví dụ như trà cúc, hoặc…”
Thạch Chí Kiên dừng lại.
“Vương Lộ Cát?”
Ở kiếp trước, trà thảo dược Vương Lão Cát đã trở thành thức uống huyền thoại do Trung Quốc sáng tạo ra.
Không cần phải nói, một một câu quảng cáo nổi tiếng “Nóng trong người, hãy uống Vương Lão Cát” cũng khiến người ta nghe nhiều nên thuộc.
Đối với khẩu hiệu quảng cáo như vậy, thức uống Vương Lão Cát thậm chí còn trả cho bộ phận tiếp thị khoản phí tiếp thị là năm triệu.
Trên thực tế, Vương Lão Cát có xuất xứ từ Lĩnh Nam, nơi sản sinh ra trà thảo dược. Từ xưa đến nay, mục đích chính của người dân Lĩnh Nam uống trà thảo dược là để giải nhiệt trong người.
Dữ liệu lịch sử cho thấy Vương Lão Cát với tư cách là “người khởi xướng trà thảo mộc”, có tác dụng thanh nhiệt bên trong rất tốt. Có một câu nói phổ biến ở vùng nói tiếng Quảng Đông: “Nếu ngươi nóng trong người, hãy uống Vương Lão Cát.”
Tuy nhiên, thương hiệu Vương Lão Cát là một thương hiệu cũ đã được truyền lại hàng trăm năm. Với tư cách là người thừa kế, nhà họ Vương có một công thức độc đáo mà người bình thường không thể nào có được.
Vì vậy, khi nghe tin Thạch Chí Kiên muốn sản xuất trà thảo dược Vương Lão Cát, dùng nó như là phát súng đầu tiên cho sự tái sinh của nhà máy nước ngọt, đám người ông chủ Lại, Thất thúc đều vô cùng ngạc nhiên.
Đặc biệt với tư cách là người phụ trách tổ pha chế, còn là bậc thầy pha chế trà thảo mộc, Thất thúc biết loại trà thảo mộc có tuổi đời hàng thế kỷ này không hề dễ làm nên hắn lấy hết can đảm nói với Thạch Chí Kiên: “Cái này, ông chủ Thạch, trà hoa cúc mà ngươi nói rất dễ làm, chúng ta có thể giải quyết được công thức pha chế của nó, nhưng Vương Lão Cát là công thức bí mật tổ tiên được truyền lại của nhà họ Vương, chúng ta không thể biết được.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Là bởi vì ngươi không làm được, hay là ngươi không dám làm, không muốn làm, hay là không nỡ dùng tiền?”
Thạch Chí Kiên liếc mắt một cái là hiểu được tâm tư của Thất thúc.
“Tiền, ta bỏ. Tất cả những gì ngươi cần làm là liên hệ với truyền nhân của Vương Lão Cát. Hắn muốn bao nhiêu tiền, ta sẵn sàng trả cho hắn. Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải lấy được công thức của bọn hắn.”
“Tóm lại, Vương Lão Cát trong tương lai sẽ là sản phẩm chủ lực của nhà máy sản xuất nước ngọt của chúng ta, đồng thời cũng sẽ là sản phẩm có thể giúp chúng ta kiếm tiền nhiều nhất.”
Thất thúc thở dài: “Nếu ông chủ đã nói như vậy, ta sẽ thử một chút.”
“Đừng thử, ngươi nhất định phải tìm hiểu.” Thạch Chí Kiên nói: “Ngươi có thể nói cho bọn họ biết bí quyết pha trà thảo mộc rất quan trọng, nhưng sẽ rất tệ nếu nó không được truyền lại, hoặc nếu việc truyền thừa bị gián đoạn.”
“Đừng vứt bỏ hoặc quên những thứ thuộc về tổ tiên. Giấu chúng không phải là cách tốt nhất để tỏ lòng thành kính với tổ tiên. Chỉ có lấy chúng ra để mang lại lợi ích cho người khác mới là cách đúng đắn.”