Nữ sinh mặc một bộ váy công chúa ren trắng như tuyết, nhìn rất thanh tú xinh đẹp. Khi được Đới Phượng Ny khen ngợi, gương mặt của nàng đỏ lên.
“Ta thật sự đẹp như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, trong mắt của ta, ngươi là đẹp nhất.”
“Vậy ta có thể làm minh tinh hay không?”
“Đương nhiên! Hiện tại, nếu ngươi tin ta, tương lai ta sẽ giúp ngươi mở đường, sau đó ngươi sẽ đến Thiệu thị làm minh tinh. Ta sẽ ủng hộ ngươi, bao nhiêu tiền ta cũng sẽ chi.”
Đới Phượng Ny dùng tay nâng cằm nữ sinh lên: “Chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn, hơn cả những gì ngươi có thể mơ ước.”
Nữ sinh rõ ràng bị lời nói của Đới Phượng Ny mê hoặc, ánh mắt si ngốc nhìn Đới Phượng Ny, nhu tình bắn ra bốn phía.
“Lát nữa chúng ta mua quần áo xong thì về nhà nhé?”
“Về nhà làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là nấu sữa đậu nành rồi. Ta thích uống sữa đậu nành lắm.”
Đúng lúc này, sư gia Tô cầm quạt xếp không thức thời xông vào.
“Đại tiểu thư, ta đã tìm hiểu tin tức mà ngươi dặn dò rồi.”
Bốp.
Đới Phượng Ny trực tiếp cho hắn một bạt tai: “Cũng không nhìn ở đây là ở đâu à? Chúng ta đang làm cái gì sao? Ngươi cứ như vậy mà nhắm mắt xông bừa?”
Sư gia Tô ôm mặt, bối rối một lúc rồi quay người đi ra ngoài, đóng cửa lại. Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, còn có giọng nói lén lút của sư gia Tô: “Đại tiểu thư, ta có thể vào không?”
Đới Phượng Ny mắt trợn trắng: “Lăn vào đây.”
“Vâng.” Cánh cửa mở ra, sư gia Tô nhét chiếc quạt gấp sau cổ, nằm trên mặt đất. Một, hai, ba, giống như một con gấu lăn lộn, thật sự “lăn” vào.
“Ngươi nói đều là thật?”
Đới Phượng Ny ôm nữ sinh tên Linh Chi, mắt nheo lại, miệng ngậm điếu thuốc phả ra làn khói.
Tay phải của sư gia Tô cầm quạt xếp đập vào lòng bàn tay trái: “Tuyệt đối chính xác. Tên khốn Thạch Chí Kiên đã làm thủ tục mua lại nhà máy sản xuất nước ngọt An Nhạc ở vịnh Thổ Qua. Hiện tại hắn đang sản xuất nước ngọt.”
Đới Phượng Ny mỉm cười, buông nữ sinh tên Linh Chi ra, nói với nàng: “Ngươi qua kia lựa mấy bộ quần áo thật đẹp đi. Lát nữa ta sẽ đưa ngươi về.”
Linh Chi vui mừng vô cùng. Nàng là một học sinh nghèo. Từ khi nàng gặp được Đới Phượng Ny, cuộc sống của nàng đã phát sinh sự thay đổi đến long trời lở đất. Chẳng những ăn ngon mặc đẹp, còn thường xuyên được Đới Phượng Ny đưa đến những cửa hàng xa xỉ phẩm, mua không biết bao nhiêu quần áo đẹp.
Nhân viên bán hàng bên cạnh lanh trí, chủ động tiến lên mời Linh Chi, muốn giới thiệu cho nàng những bộ quần áo xinh đẹp hơn.
Linh Chi cao hứng theo người bán hàng rời đi. Lúc này, Đới Phượng Ny mới ngồi trên ghế salon, bắt chéo chân phải, lắc lắc ngón chân, chiếc chuông bạc ở mắt cá chân kêu leng keng.
“Tên khốn kia đúng là thú vị. Nhà máy Nguyên Lãng sắp không chịu nổi, còn chạy đến vịnh Thổ Qua mua nhà máy nước ngọt. Hắn muốn làm cái gì? Muốn làm lão đại nhà chứa sao?”
“Có thể hắn muốn cạnh tranh với Vĩnh Khang chúng ta.” Sư gia Tô cẩn thận nói.
Đới Phượng Ny bật cười: “Hắn có bệnh gì không? Chỉ dựa vào hắn? Hơn nữa, phần lớn thị trường đồ uống ở Hồng Kông hiện do Vĩnh Khang chúng ta chiếm giữ. Hắn bán nước cho ai?”
Sư gia Tô nói: “Ta nhìn sắc mặt của Thạch Chí Kiên, giữa trán có đường cong, ấn đường rộng lớn không tạp văn, lông mày đẹp mắt sáng ngời, nhưng nhân trung lại giống như kẻ gian. Ta sợ hắn có âm mưu.”
Đới Phượng Ny khinh thường nhìn sư gia Tô: “Ngươi biết xem tướng từ lúc nào vậy?”
Sư gia Tô vội vàng cúi đầu: “Thỉnh thoảng có xem qua một chút.”
Cái gọi là thỉnh thoảng có xem qua một chút của sư gia Tô thật ra là tùy ý mua mấy quyển Ma Y Thần Tướng, Thần Tướng Toàn Biên, cẩn thận nghiên cứu, đồng thời còn rất thành công.
“Có thời gian thì hãy đến công ty thường xuyên hơn! Đừng lúc nào cũng làm những việc vô ích, lại còn giúp người ta xem tướng. Ngươi thấy tướng mạo của ta như thế nào?”
“Cái này…”
“Ngươi cứ nói, mặt ta tốt hay xấu?” Đới Phượng Ny dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, hất cằm để sư gia Tô nhìn thấy rõ.
Sư gia Tô nhìn gương mặt xinh đẹp của Đới Phượng Ny, chỉ thấy nàng mắt phượng mày ngài, hai mắt trắng đen rõ ràng, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi anh đào, mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, làn da lại càng trắng như tuyết, cả gương mặt toát lên một sự lộng lẫy.
Ánh mắt sư gia Tô dời xuống, chỉ thấy Đới Phượng Ny hất cằm lên, lộ ra cái cổ thiên nga duyên dáng. Xuống chút nữa… dữ quá!
Như muốn mạng!
Sư gia Tô không dám nhìn nữa, vội tằng hắng một cái: “Đại tiểu thư, tướng mạo của ngươi rất tốt.”
“Tốt như thế nào?”
“Là trời sinh phú quý, mang theo quyền uy, quả thật là phượng trong loài người.”
“Phượng cái đầu của ngươi đấy.” Đới Phượng Ny gõ vào trán sư gia Tô một cái: “Ta không muốn làm phượng hoàng. Ta muốn làm rồng. Rồng mới xứng với ta.”
Trong lòng sư gia Tô cảm thấy oan uổng. Phượng hoàng là nữ, rồng là nam. Đại tiểu thư không có học thức gì cả, thật đáng sợ.
“A, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ. Ngươi hãy giám sát tên Thạch Chí Kiên cho ta. Bổn tiểu thư muốn chơi chết hắn.” Đới Phượng Ny kiêu ngạo nói.