Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 218 - Chương 218. Chỉ Cây Dâu Mà Mắng Cây Hòe

Chương 218. Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe
Chương 218. Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe

Hắt xì!

Sáng sớm, Thạch Chí Kiên rửa mặt xong, không nhịn được hắt xì một cái. Hắn hoài nghi có phải có người nói xấu sau lưng mình hay không. Hắn vội xoa xoa cái mũi.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Thạch Ngọc Phượng đi chợ sớm mua thức ăn về nấu.

Khoảng cách thật xa, Thạch Ngọc Phượng đã nói với Thạch Chí Kiên: “Hôm nay thật may, ta mua được tim heo phổi heo rất tươi, chỉ tốn có một tệ rưỡi. Chẳng khác nào mua không tốn tiền.”

“Ngươi giúp ta rửa sạch chỗ này. Ta đi tìm ít tỏi, lát nữa sẽ nấu canh tim phổi heo cho ngươi.”

Thạch Ngọc Phượng bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên, mặc kệ hắn có muốn hay không, nàng cứ thế mà nhét cái đống tim heo phổi heo nhầy nhụa vào trong tay của hắn.

Một lát sau, Thạch Ngọc Phượng bước ra, cầm trong tay mấy tép tỏi nói với Thạch Chí Kiên: “Trách không được sáng sớm đã có chim hỉ thước hót líu lo với ta, thì ra là vận may đến.”

Thạch Chí Kiên đeo tạp dề, bỏ tim phổi heo vào trong chậu rửa, bắt đầu rửa sạch.

“Không đơn giản mua được đồ rẻ như vậy đâu. Còn có việc gì, ngươi đừng có mà che giấu, mau nói ra đi.”

Thạch Chí Kiên quá hiểu chị của mình. Có việc gì tốt là không che giấu được, còn nhất định phải giả bộ như không quan tâm. Nếu ngươi không chủ động hỏi, nàng sẽ bị nghẹn chết.

Quả nhiên, Thạch Ngọc Phượng thấy em trai hỏi mình, lập tức mặt mày hớn hở nói: “Thật ra cũng chẳng có chuyện gì lớn. Là nữ nhân thuê nhà trả tiền thuê cho chúng ta thôi.”

“Bao nhiêu tiền mà khiến ngươi vui vẻ như vậy?”

“Tám trăm.”

“Ăn cướp à? Nhiều như vậy sao?”

“Cái gì mà ăn cướp? Là nàng đồng ý trả mà. Còn nói nơi này có phong cảnh đẹp, phong cách gì đó.”

Thạch Ngọc Phượng cũng cảm thấy thuê gian phòng nhỏ như vậy với giá tám trăm là quá đắt, nhưng ban đầu thương lượng giá, nữ hài kia không hề mặc cả. Chứ trong đầu của Thạch Ngọc Phượng chỉ yêu cầu năm trăm mà thôi.

“Cho nên, lần đầu tiên ta phát hiện nữ hài đó là người tốt. Dung mạo xinh đẹp thì không nói, còn rất có khí chất, là loại tiểu thư khuê không coi trọng tiền bạc. Nói như thế nào nhỉ, là xem tiền tài như cặn bã.”

Thạch Chí Kiên xoa bóp đống tim phổi heo nhầy nhụa máu: “Cũng không biết trước đó ai nói nữ hài nhà người ta không đứng đắn, bảo ta cẩn thận một chút, tránh xa đối phương. Bây giờ thì lại bảo người ta là tiểu thư khuê các.”

“Ai nói? Là ngươi nghe nhầm mới đúng.” Thạch Ngọc Phượng chết cũng không thừa nhận, còn nói: “Cho dù không đứng đắn thì đám nam nhân các ngươi mới không đứng đắn. Nữ nhân chúng ta đã vất vả rồi, nuôi gia đình thì không nói, còn phải nuôi chồng nuôi con gái. Đương nhiên, còn có một đứa em trai xui xẻo cần phải nuôi. Cái quan trọng là đứa em trai đó chẳng chịu nghe lời.”

Thạch Chí Kiên mở to mắt. Đây là điển hình của chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên. Hắn nhìn thấy Đại Thanh Hùng và Phì Tử Khôn từ dưới lầu đi lên, đối mặt với Thạch Chí Kiên mặc tạp dề, hai tay cắm trong chậu rửa rửa tim phổi heo.

“Ơ?’ Đại Thanh Hùng thấy Thạch Chí Kiên ăn mặc như vậy, còn có đống tim heo phổi heo đầy máu trong chậu, không khỏi ngây người một lúc.

Phì Tử Khôn cũng thất thần.

Thạch Chí Kiên mang đến cho hắn ấn tượng đều là thông minh, dũng mãnh, khôn ngoan và điềm tĩnh, nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên lại hóa thân thành nam nhân của gia đình. Trước sau tương phản quá lớn.

“Các ngươi đến rồi à? Chị của ta chuẩn bị nấu canh. Nếu không, cả hai ở lại dùng bữa chung nhé.” Thạch Chí Kiên khách sáo chào hai người.

Đại Thanh Hùng vội khoát tay: “Không cần đâu, Kiên ca. Chuyện mà ngươi dặn dò, ta đã làm xong. Ta đã gửi thư của ngươi cho Selena rồi.”

Phì Tử Khôn bên cạnh vội nói: “Chuyện của ta cũng đã làm xong. Một xe thức uống tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngươi xuất phát.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói với Thạch Ngọc Phượng: “Thật ngại quá, chị, hôm nay chỉ sợ ta không thể ở nhà uống canh rồi.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Thạch Ngọc Phượng hỏi.

“Hôm nay, vũ trường của tam thiếu khai trường, ta phải sang đó chúc mừng.” Thạch Chí Kiên mở tạp dề, khoác áo khoác lên: “Canh cứ để đó, khi nào về ta uống.”

Bắc Giác, cảng đảo.

Địa điểm giải trí nổi tiếng nhất ở Bắc Giác là hộp đêm Lệ Trì Hoa Viên Dạ. Nhiều năm trước, đây là một trong ba hộp đêm lớn ở Hồng Kông cùng với Quảng Châu Tửu Gia và Bách Nhạc Môn ở Trung Hoàn.

Hộp đêm này vốn được thành lập bởi hoàng đế hộp đêm Hồng Kông Lý Tài Pháp, sau đó kinh doanh phát triển, trở thành hộp đêm hàng đầu ở Hồng Kông.

Hiện tại Lý Tài Pháp đã rời khỏi Hồng Kông, hộp đêm này được tiếp quản bởi một ông trùm giải trí Hồng Kông khác là Winzelton.

Winzelton là một nghệ sĩ giải trí lang thang đến từ Ireland, Anh, am hiểu ảo thuật. Ban đầu, hắn làm việc tại rạp xiếc Wonder Child ở Luân Đôn nước Anh. Nhưng khi rạp xiếc bốc cháy, Wenzelton nhân cơ hội ôm hết tiền chạy trốn sang Hồng Kông.

Sau khi đến Hồng Kông, Winzerton dựa vào số tiền kiếm được và thân phận người nước ngoài của mình, đầu tiên hắn mở một quán bar giải trí trên đường Nathan, không ngờ công việc kinh doanh rất tốt. Chẳng bao lâu sau, hắn mở chi nhánh ở đường Jardine, đường Hennessy và những nơi khác.

Dựa vào tài năng kinh doanh của mình, Winzelton nhanh chóng nổi lên và trở thành ông trùm giải trí nổi tiếng ở Hồng Kông. Hắn không chỉ điều hành các quán bar mà còn điều hành các vũ trường và hộp đêm. Hộp đêm Lệ Trì Hoa Viên Dạ là hộp đêm lớn nhất của hắn.

Hết chương 218.
Bình Luận (0)
Comment