Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 219 - Chương 219. Khai Trương Vũ Trường

Chương 219. Khai trương vũ trường
Chương 219. Khai trương vũ trường

Nếu muốn kinh doanh giải trí ở Hồng Kông, ngươi phải có hậu thuẫn vững chắc. Nếu không cứ hai ba ngày cảnh sát sẽ đột kích địa điểm của ngươi. Đám giang hồ thỉnh thoảng cũng sẽ mang đến cho ngươi nhiều sự ngạc nhiên.

Bản thân Winzelton chỉ là một nghệ sĩ giải trí lang thang chạy trốn từ Anh đến Hồng Kông. Sở dĩ hắn có được như ngày hôm nay, ngoài sự chăm chỉ của bản thân, tất cả đều nhờ sự hậu thuẫn vững chắc đằng sau lưng hắn. Hậu thuẫn của hắn là gia tộc phú hào tiếng tăm lừng lẫy Hồng Kông, Lợi thị.

Sự trỗi dậy của gia tộc Lợi thị không hề huy hoàng. Cho nên, sau khi bọn hắn trở nên giàu có, gia tộc này luôn tỏ ra rất khiêm tốn.

Hiện tại, gia chủ đã được thay đổi. Gia chủ mới của Lợi thị không chỉ có tham vọng nắm bắt cơ hội trong lĩnh vực bất động sản mà còn để mắt đến ngành giải trí Hồng Kông. Hắn là người đồng sáng lập đài truyền hình TVB với Thiệu thị. Ngoài ra, hắn còn mua lại hộp đêm Lệ Trì, rồi giao nó cho Winzelton quản lý.

Sau khi Winzelton tiếp quản lại Lệ Trì, một loạt cải cách đã được thực hiện, trong đó cuộc thi sắc đẹp Hoa hậu Hồng Kông đã trở thành tâm điểm. Hành động này đã được Lợi Triệu Thiên tán thưởng, đồng thời dự định biến cuộc thi hoa hậu Hồng Kông thành một bữa thịnh yến của toàn Hồng Kông, không những tổ chức ở Lệ Trì mà còn được đài truyền hình TVB phát sóng trực tiếp.

Hộp đêm Lệ Trì hoạt động rất tốt nhưng có người không phục, muốn mở một vũ trường đối diện với nó. Đó chính là vũ trường Bobo của Từ tam thiếu Từ Thế Huân.

Chỉ nghe cái tên thôi, vũ trường này đã mang đến ấn tượng là để giải trí bình thường nên nhiều người không coi trọng, cho rằng đó là hành vi của tam thiếu gia trong trạng thái say xỉn.

Mãi cho đến ngày vũ trường Bobo thật sự bắt đầu cải tạo, tuyển dụng, khai trương, những người quan sát bên ngoài mới phát hiện thì ra tam thiếu gia không phải nói chơi mà là làm thật.

Vũ trường Bobo sau khi cải tạo chỉ có thể diễn tả bằng hai từ rực rỡ. Không chỉ mặt tiền rộng hơn mà nhìn từ bên ngoài trông rất tráng lệ, phong cách còn cao cấp hơn Lệ Trì. Tuy nhiên, tên của vũ trường chẳng có gì đặc biệt, mang đến cho người ta cảm giác rất trẻ trâu.

Khi Thạch Chí Kiên, Đại Thanh Hùng và Phì Tử Khôn đến vũ trường, lúc này đã là 10h sáng.

Lối vào vũ trường được trang trí bằng đèn và đồ trang trí, khai trương tối nay là điểm nhấn nên không được phép có sai sót.

Thạch Chí Kiên bước xuống xe, cách rất xa đã nhìn thấy tam thiếu gia nhà họ Từ lười biếng ôm chú chó cưng Bobo trong tay, chỉ đạo người của mình lắp đèn neon xoay ở cửa.

“Tam thiếu, ngươi có bận gì không?” Thạch Chí Kiên bước qua chào hỏi.

Gâu gâu gâu!

Con chó cưng Bobo lập tức sủa vào mặt Thạch Chí Kiên.

Từ Thế Huân quay đầu lại, nhìn thấy là Thạch Chí Kiên, không khỏi tức giận: “Cuối cùng ngươi cũng chịu đến đây sao? Ít nhất ngươi cũng có 30% cổ phần ở đây. Thân là cổ đông thứ hai, ông chủ thứ hai, bây giờ ngươi mới ló mặt đến?”

“Ta cũng rất bận mà, loay hoay đến choáng váng đầu óc.”

“Bận? Nghe nói ngươi chạy đến vịnh Thổ Qua lăng nhăng à?”

“Có lăng nhăng cũng không bằng tam thiếu ngươi. Ngươi mới thật sự là người lăng nhăng đấy. Nhìn xem, cánh cửa này màu sắc sặc sỡ như vậy, tốn rất nhiều tiền phải không?”

Từ Thế Huân trừng mắt: “Miệng lưỡi của ngươi trơn tru, ta không nói lại ngươi. Nhưng không phải hôm nay ngươi đến tay không chứ? Tốt xấu gì hôm nay vũ trường của ta cũng khai trương, ngươi lại tay không bắt sói à?”

“Đương nhiên là có quà rồi. Tam thếu đừng có sốt ruột. Ta sẽ tặng ngươi một món quà thật lớn.” Nói xong, Thạch Chí Kiên búng ngón tay với Phì Tử Khôn.

Rất nhanh một chiếc xe tải chạy đến.

Từ Thế Huân nhìn chiếc xe tải, mặt mày hớn hở: “Tính ra ngươi cũng có lương tâm, tặng quà lớn đến vậy, còn cần xe tải vận chuyển đến. Là thứ gì thế? Ghế sofa kiểu Ý? Bàn làm việc bằng gỗ gụ? Hay là một chiếc đèn chùm pha lê kiểu Pháp!”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, bảo Đại Thanh Hùng và Phì Tử Khôn mở cửa.

Từ Thế Huân ôm Bobo, vuốt ve bờm chó, vô cùng thích thú bước tới, chợt nụ cười của hắn đông cứng lại: “Cái quái gì thế?” Hắn quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi mang nhiều thức uống đến đây làm cái gì vậy?”

“Tặng ngươi. Khai trương thì nên chúc mừng mà.”

“Chúc mừng cái đầu ngươi đấy. Rõ ràng ngươi dùng chỗ của ta làm thí nghiệm. Ta chưa từng nghe nói đến những thứ nước uống điên cuồng này?”

“Tam thiếu đúng là thông minh, ta phục sát đất.” Thạch Chí Kiên ôm quyền với Từ Thế Huân: “Đây chính là hàng mà ta đã lượn một vòng ở vịnh Thổ Qua có được. Tất cả đều là thức uống mới nhất mà ta đã nghiên cứu ra. Theo thứ tự là hồng trà, trà xanh, trà hoa nhài, già trẻ lớn bé gì đều thích, còn có tuyết lê đường phèn nữa. Làm sao, không thích à?”

“Thích cái quỷ! Vũ trường của ta là vũ trường cao cấp, nhưng ngươi lại mang đến đây nhiều nhãn hiệu không tên tuổi như vậy, ta thấy xấu hổ thay cho ngươi!”

“Xấu hổ hay không không quan trọng, chỉ cần có thể kiếm tiền là được.”

Hết chương 219.
Bình Luận (0)
Comment