Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 220 - Chương 220. Khách Khứa Như Mây

Chương 220. Khách khứa như mây
Chương 220. Khách khứa như mây

Thạch Chí Kiên đưa tay nắm lấy vai của Từ Thế Huân: “Là bạn ta mới để rẻ cho ngươi đấy. Những thứ này đắt lắm. Ta bớt cho ngươi 20%. Trước tiên, ngươi cứ bán thử. Nếu hiệu quả tốt, ta sẽ phủ khắp Hồng Kông.”

Từ Thế Huân nói: “Ngươi tưởng ta khờ à. Ngươi phủ hàng kiếm tiền là chuyện của ngươi, liên quan gì đến ta?”

“Tại sao lại không liên quan đến ngươi? Ta là bạn của ngươi mà. Bạn bè kiếm được tiền, mình phải vui chứ?”

“Tự ta kiếm tiền thì ta mới vui.”

“Ngươi lại trái lương tâm nói lời bịa đặt. Ta thấy thái độ của ngươi rất vui vẻ.”

Từ Thế Huân dở khóc dở cười. Da mặt của A Kiên đúng là dày.

“Còn nữa, nói thế nào ta cũng là ông chủ thứ hai của vũ trường này. Ta bán một số món của mình ở đây có lỗi sao?”

Từ Thế Huân thật sự bó tay, ôm Bobo nói với Thạch Chí Kiên: “Được được, ta nói không lại ngươi. Ngươi muốn làm thế nào thì làm, nhưng mà…”

Hắn chỉ vào đống hồng trà, trà xanh trong xe: “Nếu khách của ta uống những thứ này của ngươi mà xảy ra chuyện, ta sẽ phá hủy nhà máy của ngươi.”

“Không sao đâu, tất cả những thứ này đều đã trải qua kiểm tra an toàn và kiểm nghiệm vệ sinh thực phẩm, nên đừng lo lắng.’ Thạch Chí Kiên cực kỳ vui vẻ, chỉ huy Đại Thanh Hùng và Phì Tử Khôn: “Mau, mang nước vào trong vũ trường. Nhớ đặt ở vị trí bắt mắt nhất. Thức uống của chúng ta có nổi tiếng hay không là nhìn vào đêm nay.”

Thạch Chí Kiên tính toán rất chính xác. Khách đến tham gia khai trương vũ trường đêm nay nhất định không phú thì quý. Ngoài ra còn có ký giả truyền thông đến phỏng vấn. Đây quả thật là một địa điểm tuyệt vời để làm tuyên truyền.

Đại Thanh Hùng và Phì Tử Khôn không ngốc, đương nhiên hiểu được Thạch Chí Kiên dặn dò như vậy là có ý gì. Lúc này cả hai đều dùng cả tay chân để hành động.

Từ Thế Huân gấp lên: “Đừng mà, mấy cái thứ thức uống rẻ tiền của các ngươi đừng che khuất rượu tây của ta. Remy Martin, XO, còn có Royal Salute, tất cả đều rất đắt tiền. Ta còn phải dựa vào chúng để kiếm tiền nữa.”

Thạch Chí Kiên an ủi Từ Thế Huân: “Chỉ là rượu tây thôi mà, ta tin tưởng tam thiếu trong tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Không thì để cho ta tuyên truyền thức uống của mình trước?”

Gâu gâu gâu!

Ngay cả con chó Bobo mà Từ Thế Huân ôm trong ngực cũng có chút không nhịn được, nhắm ngay Thạch Chí Kiên mà sủa.

Thạch Chí Kiên chỉ vào Bobo: “Còn chưa thiến sao?”

Khi màn đêm buông xuống, Bắc Giác biến thành một viên minh châu sáng chói.

Hộp đêm Lệ Trì bắt đầu ca hát và cười đùa. Vũ trường Bobo đối diện cũng đã đón những vị khách đầu tiên.

Ở cửa hộp đêm Lệ Trì, một nam nhân trung niên người nước ngoài ăn mặc giống như bố già, tóc vuốt ngược ra sau, mặc vest đen, áo sơ mi trắng, trên cổ còn thắt một cái nơ đen, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu xì gà thô to, nheo mắt nhìn vũ trường Bobo đối diện.

Đứng bên cạnh hắn là ba nam nhân mặc vest chỉnh tề, lúc này đã sẵn sàng chờ đợi hắn ra lệnh.

“Các ngươi nói vũ trường đối diện có thể mở được trong bao lâu?” Người nước ngoài nói bằng giọng Quảng Đông thuần thục.

“Thưa tiên sinh, xem ra có thể kéo dài được một khoảng thời gian.”

“Thật sao? Hắn mở vũ trường đối diện Lệ Trì của chúng ta, thật không biết đầu óc của vị tam thiếu gia nhà họ Từ được làm bằng bã đậu hay là hắn đã quá coi thường Lợi thị đằng sau lưng Winzelton ta nữa?” Người nước ngoài hút điếu xì gà, miệng phun ra một làn khói, hai mắt hiện lên sự khinh thường.

“Nghe nói tam thiếu nhà họ Từ là một tên hoàn khố, sợ là hắn không biết rõ ràng lợi hại trong đó.”

“Không biết rõ ràng? Vậy để ta thay cha của hắn dạy cho hắn cách làm người như thế nào.” Winzelton bỗng nhiên cười lạnh, tay kẹp điếu xì gà chỉ vào vũ trường Bobo đối diện: “Các ngươi cứ đứng canh ở đây. Lát nữa khai trương, ta sẽ tặng cho hắn một món quà lớn.”

Cửa vũ trường Bobo.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên khai trương vũ trường, Từ Thế Huân trên cơ bản chỉ mời bạn bè thân thiết, còn có người quen trên thương trường.

Thạch Chí Kiên là ông chủ thứ hai của vũ trường, không thể không đứng chung với Từ Thế Huân đón khách.

“Xin chào, Phương Nhân ngươi đến tham dự, đúng là vinh dự của ta.”

“Chào ngươi, nghị viên Lục có thể đến, chúng ta cảm thấy vinh hạnh vô cùng.”

Từ Thế Huân không ngừng nói những câu khách sáo. Thạch Chí Kiên đột nhiên cảm thấy mệt mỏi thay cho hắn.

Thạch Chí Kiên cũng biết một số người trong số những vị khách áo mũ chỉnh tề, ví dụ như giám đốc phòng nhân sự của ngân hàng HSBC William, lão đại Trương Cửu Đỉnh của Hồng Nghĩa Hải Hồng Kông, thậm chí còn có đối thủ một mất một còn với Thạch Chí Kiên, giám đốc công ty thực phẩm Vĩnh Khang, Đới Phượng Ny.

Khi nhìn thấy Đới Phượng Ny, Thạch Chí Kiên ngây ra một lúc.

Từ Thế Huân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cũng không còn cách nào, rượu của ta là do công ty của nàng cung cấp.”

Đới Phượng Ny dường như không nghĩ đến Thạch Chí Kiên cũng sẽ xuất hiện ở đây. Nàng kiêu ngạo nói:”Nghe nói quan hệ giữa ông chủ Thạch và tam thiếu không tệ. Không ngờ ta có thể nhìn thấy hắn ở đây.”

Từ Thế Huân biết nàng và Thạch Chí Kiên không hợp, hắn vội lên tiếng hòa giải: “Đới tiểu thư, có gì nể mặt ta một chút. A Kiên là bạn của ta, đêm nay vũ trường của ta khai trương, mọi người vui vẻ với nhau là được.”

“Được, ta nể mặt tam thiếu. Sư gia Tô, A Bưu, chúng ta vào.” Đới Phượng Ny nói xong, trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên một cái, sau đó nàng cùng với sư gia Tô và Trần Bưu bước vào vũ trường.

Hết chương 220.
Bình Luận (0)
Comment