Đợi đám người Đới Phượng Ny bước vào xong, Từ Thế Huân lúc này mới nhỏ giọng nói với Thạch Chí Kiên: “Đêm nay vũ trường khai trương. Để may mắn, ngươi tuyệt đối đừng khai chiến với nữ nhân điên đó nhé.”
“Yên tâm đi, ta không phải loại người không có nghĩa khí. Hơn nữa, nam nhân không thèm chấp nữ nhân. Có đấu cũng chỉ đấu trên giường.”
Từ Thế Huân cười to: “Ngươi không giải quyết được Đới Phượng Ny đâu. Đừng nhìn nàng xinh đẹp, trời sinh lại có mùi thơm mê hoặc người khác nhưng nàng không thích nam nhân.”
Thạch Chí Kiên nhún vai: “Ta chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi.”
Từ Thế Huân vỗ vai của hắn: “Tốt nhất nên như thế, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Thạch Chí Kiên ngạc nhiên nói: “Nhưng ta nghe trong lời nói của tam thiếu dường như có ẩn ý. Chẳng lẽ trước đó ngươi đã từng theo đuổi nữ nhân họ Đới kia?”
Từ Thế Huân cũng không giấu diếm: “Mỹ nữ mà, ai mà chẳng thích. Huống chi nhà họ Đới cũng là đại gia tộc có mặt mũi ở Hồng Kông. Đáng tiếc, phần lớn người theo đuổi Đới Phượng Ny đều bị nàng trêu cợt. Ta thì đỡ hơn, chẳng qua bị nàng cho leo cây hôm sinh nhật, cuối cùng phải chịu một đêm gió lạnh trên đỉnh Thái Bình.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Không ngờ tam thiếu ngươi cũng là kẻ si tình.”
“Si tình cái gì mà si tình, đi tiếp khách đi.”
Dù sao Từ Thế Huân cũng là tam thiếu gia nhà họ Từ, rất nhiều nhân vật có mặt mũi đến ủng hộ hắn. Cho dù không có thời gian đến cũng phải tặng lẵng hoa, cây quất, cây phát tài…
Trong đó, đại ca Từ Thế Kiến của Từ Thế Huân đã sai Tăng Văn Cử đưa đến một giỏ hoa lớn nhất, trên đó viết: “Chúc mừng vũ trường tam đệ khai trương. Phát triển lớn mạnh, một ngày thu một đấu vàng.”
Mặc kệ câu chúc mừng này là thật hay giả, nó đều thể hiện sự yêu mến của một người anh đối với em của mình.
Ngoài ra, nhị ca của Từ Thế Huân là Từ Thế Văn cũng gửi quà đến, là một chiếc mô tô mẫu mới.
Quà của người giàu khiến mọi người như được mở rộng tầm mắt. Chỉ có Từ Thế Huân là dở khóc dở cười, nói với Thạch Chí Kiên: “Nhị ca của ta đúng là quái vật. Lần trước sinh nhật của ta, hắn ném một nữ nhân Tây vào phòng, còn không mặc quần áo, cứ thế mà quấn trong chăn, khiến cho ta ba ngày không dám về nhà.”
Trong lời nói, Thạch Chí Kiên có thể nghe ra được quan hệ giữa Từ tam thiếu và nhị ca của mình không tệ, ít nhất hai người rất hợp cạ.
Ngoại trừ người của Từ thị, tổng thanh tra Lôi Lạc, đại thanh tra Nhan Hùng cũng tặng quà.
Lôi Lạc đang giữ chức vụ quan trọng, cho nên hắn khá bận rộn, không thể đích thân đến được. Ngược lại, hắn phân công cho Nhan Hùng hỗ trợ mang quà đến, là một giỏ hoa.
Nhưng đóa hoa trên lẵng hoa tất cả đều dùng tờ một nghìn đô la Hồng Kông gấp lại. Một bó tối thiểu cũng phải năm chục nghìn.
Nhan Hùng cũng tặng quà, là cây kim tiền. Trên cây kim tiền có treo đầy đồng tiền. Tất cả đều được chế tạo bằng vàng. Xem ra, giá trị tối thiểu cũng phải ba chục nghìn.
Nhan Hùng thay mặt Lôi Lạc tặng quà. Có thể thấy được mối quan hệ thù địch giữa hai người đã bước vào thời kỳ trăng mật.
Công lao lớn nhất trong đó thuộc về Thạch Chí Kiên.
Cho nên, sau khi Nhan Hùng chào hỏi Từ Thế Huân xong, hắn quay sang chủ động chào hỏi Thạch Chí Kiên.
“A Kiên, không ngờ tối nay lại có thể gặp ngươi.”
“Đúng vậy, Lạc ca không đến sao?”
“Hắn bận lắm, nên nhờ ta mang quà đến giùm.”
“Đã như vậy, chi bằng chúng ta vào trong ngồi một chút.”
Thạch Chí Kiên cũng lười đứng ngoài cổng tiếp khách với Từ Thế Huân. Cho nên hắn kéo Nhan Hùng vào trong vũ trường.
Từ Thế Huân quay lại không thấy Thạch Chí Kiên, la to: “Đúng là cái tên lười biếng. Haiz, đại chưởng quỹ đúng là khó làm!”
…
Trang trí bên trong vũ trường còn muốn khí phái hơn bên ngoài.
Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, sàn đá cẩm thạch có thể bắt ánh sáng, bàn ghế quầy bar được đặt hàng đặc biệt từ nước ngoài, sân khấu tròn được xây dựng cẩn thận mang đến cho mọi người cảm giác sảng khoái và sang trọng.
Những vị khách được phân chia rõ ràng. Giới doanh nghiệp một nhóm, giới chính trị một nhóm, băng đảng như Hồng Nghĩa Hải của Trương Cửu Đỉnh thì có vẻ lạc lõng.
Trương Cửu Đỉnh cảm thấy bất đắc dĩ. Ban đầu, hắn chẳng muốn tham gia mấy vụ khai trương này. Tuy nhiên, nhà họ Từ là đại gia của Hồng Nghĩa Hải, trước kia hắn cũng được lão gia tử nhà họ Từ chiếu cố. Về tình về lý, hắn không đến thì không thể nào nói nổi. Cho nên, Trương Cửu Đỉnh mới mặt dày mày dạn đến tham gia khai trương.
Sau khi đến, Trương Cửu Đỉnh lại càng thêm hối hận. Lần này, Từ Thế Huân không mời quá nhiều nhân vật giang hồ. Bởi vì đêm nay còn có ký giả truyền thông, Từ Thế Huân muốn tuyên truyền cho vũ trường. Mời quá nhiều lão đại của giang hồ không khỏi mang đến ảnh hưởng không tốt.
Đám người thông minh thì âm thầm tặng quà chứ không đến.
Còn có người vừa tặng quà vừa gọi điện thoại, cũng coi như nể mặt Từ Thế Huân.
Chỉ có Trương Cửu Đỉnh là ngu ngốc, tuổi lớn không theo kịp thời đại, còn cho rằng làm người thì phải có nghĩa khí, cho nên hắn đã đích thân đến.
Lúc này, Trương Cửu Đỉnh ngồi một mình, chung quanh chỉ toàn là tiếng cười đùa. Mọi người tùy ý trò chuyện, chỉ có lão già họm hẹm hắn uống rượu một mình, thỉnh thoảng nhìn chung quanh, vô cùng xấu hổ.
Thạch Chí Kiên cùng với Nhan Hùng bước đến trước mặt Trương Cửu Đỉnh, chào hỏi: “Đỉnh gia, ở đây có ai ngồi hay không? Không biết ta và thanh tra Nhan có thể ngồi không?”
Trương Cửu Đỉnh đang cảm thấy xấu hổ vì bị người ta cô lập, không ngờ Thạch Chí Kiên lại chủ động đến chào hỏi, còn ngồi chung một chỗ với mình, không khỏi cảm động, vội vàng đứng dậy: “Không có ai. Đương nhiên là được rồi.”