Nhan Hùng ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.
Hắn vốn tưởng rằng Thạch Chí Kiên dẫn hắn vào sẽ ngồi cùng những người nổi tiếng và quý ông thuộc tầng lớp thượng lưu. Dù sao Thạch Chí Kiên cũng là thương nhân, còn là bạn của tam thiếu, hoàn toàn có tư cách thâm nhập vào giới thượng lưu Hồng Kông.
Nhan Hùng hắn nói không chừng cũng nhân cơ hội này làm quen với một số nhân sĩ thượng lưu.
Không ai biết rõ hơn Nhan Hùng về hệ thống phân cấp giai cấp ở Hồng Kông nghiêm ngặt như thế nào. Ông trùm ở một cấp độ, người nước ngoài ở một cấp độ, chính khách một cấp độ và giới thượng lưu ở một cấp độ khác. Người giống như hắn, mặc dù là đại thanh tra cao quý của Hồng Kông, nhưng hắn không có tư cách chen chân vào trong vòng tròn thượng lưu. Bởi vì trong mắt đám người thượng đẳng, Nhan Hùng hắn chẳng qua chỉ là một đội trưởng an ninh, chẳng khác gì con chó giữ nhà.
Nhan Hùng tự có nhận thức của mình, chưa bao giờ dám vượt qua nó, nhưng đêm nay là một cơ hội tốt.
Thật không ngờ Thạch Chí Kiên lại dẫn hắn đến chỗ lão giang hồ sắp về hưu Trương Cửu Đỉnh.
Trong lòng Nhan Hùng cảm thấy thất vọng, nhưng rồi lại thay đổi suy nghĩ.
Nhìn Trương Cửu Đỉnh với mái tóc bạc hai bên thái dương, trước kia hắn cũng là một nhân vật kiêu hùng hét ra lửa trong giang hồ, một tay gầy dựng Hồng Nghĩa Hải, dẫn đầu Hồng Nghĩa Hải tranh hùng với các băng đảng khác.
Hiện tại, hắn đã lớn tuổi, bị thời đại vứt bỏ, chỉ có thể ở nhà luyện quyền, chơi với vợ mà thôi.
Giang hồ đã lãng quên hắn.
Cũng không ai còn nể mặt hắn, hay kính ngưỡng hắn bao nhiêu.
Cho dù có tham gia mấy kiểu yến tiệc này cũng sẽ bị người ta cô lập, đơn độc ngồi ở một bên.
Trong lòng Nhan Hùng không khỏi có cảm xúc. Nếu hắn già thì sao? Về hưu thì sao? Có thê lương giống như Trương Cửu Đỉnh hay không?
Nghĩ đến đây, Nhan Hùng không còn thất vọng nữa, ngược lại bắt đầu thưởng thức hành vi của Thạch Chí Kiên, trong lòng đột nhiên có ấn tượng tốt với hắn. Người trẻ tuổi kia, ít nhất hắn cũng biết trọng tình trọng nghĩa.
Nhan Hùng ngồi xuống xong, cũng mỉm cười chào hỏi Trương Cửu Đỉnh: “Đỉnh gia, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Ngươi đúng là càng già càng dẻo dai.”
Trương Cửu Đỉnh không nghĩ đến đại thanh tra Nhan Hùng lại khách sáo như vậy, hắn vội hai tay ôm quyền: “Khách sáo rồi, ta chỉ thường xuyên rèn luyện thể dục thể thao mà thôi.”
“Phải không đó? Nếu có bí quyết gì, ngươi nhất định phải dạy lại cho ta đấy.”
Nhan Hùng và Trương Cửu Đỉnh nói chuyện càng lúc càng sôi nổi, Thạch Chí Kiên thích thú bắt chéo chân, uống bia và hút thuốc, hiếm khi có được một giây phút rảnh rỗi.
Đúng lúc này, đèn sân khấu sáng lên, mọi người đều biết màn biểu diễn sắp bắt đầu.
…
Trong thời đại này, cách phổ biến nhất để các hộp đêm thu hút mọi người là biểu diễn trên sân khấu.
Trước đây, hộp đêm Lệ Trì đã chi rất nhiều tiền để mời người đẹp làng điện ảnh Hạ Mộng đến biểu diễn nhằm hâm nóng bầu không khí.
Ở thời đại này, trở thành ngôi sao trong hộp đêm không có gì xấu hổ cũng không mất đi giá trị. Ngược lại, được mời biểu diễn trên sân khấu lớn có thể chứng minh rằng ngươi đủ nổi tiếng và đủ quan trọng.
Tối nay cũng vậy, để làm bừng sáng khung cảnh và làm sân khấu sôi động, Từ Thế Huân đã mời Thất công chúa Thiệu thị Phùng Bảo Bảo lên sân khấu biểu diễn.
Phùng Bảo Bảo mặc một bộ trang phục đính sequin, mái tóc gợn sóng hất ngược ra sau, đứng trước ban nhạc đệm. Khi ánh đèn lóe lên, nàng bắt đầu hát: “Hoa hồng là loài tinh tế nhất, hoa hồng là đẹp nhất, chúng nở trên cành vào mùa xuân hạ; hoa hồng, hoa hồng, ta yêu ngươi; hoa hồng, hoa hồng đầy tình cảm…”
Đây là một bản tình ca Hồng Kông rất hay. Kiếp trước Thạch Chí Kiên đã nghe vô số lần. Hiện tại, hắn nghe Phùng Bảo Bảo biểu diễn trực tiếp, trong lòng đột nhiên có một tư vị đặc biệt.
Bình thường biểu diễn trên sân khấu đều là long đầu đuôi phượng. Người hát đầu tiên phải làm lay động khán giả, người xuất hiện cuối cùng phải có khả năng trấn áp khán giả.
Vì thế, Phùng Bảo Bảo hát bài “Hoa hồng hoa hồng, ta yêu ngươi” có ý nghĩa rất trọng đại.
Cũng may, tên tuổi của Thất công chúa Thiệu thị không phải chưng cho đẹp. Khi Phùng Bảo Bảo hát xong bài hát, những tiếng hò reo từ phía khán giả đã nổ ra.
Khi màn trình diễn bắt đầu, Phùng Bảo Bảo đã hát một lèo ba bài.
Sau khi nàng xuống sân khấu, một ban nhạc thời trang gồm những người trẻ đến từ Hồng Kông bước lên sân khấu, Bọn hắn bắt chước ban nhạc nổi tiếng nhất The Beatles, hát bài Yesterday và She Loves You.
Âm nhạc của The Beatles nhìn chung rất du dương và khéo léo, rõ ràng là chuẩn bị sẵn cho những vị khách nước ngoài được mời.
Khi nhạc bắt đầu vang lên, các vị khách nước ngoài sẽ cầm ly rượu của mình, từ từ lắc lư theo nhịp.
Một số quý ông khác tự nhận mình thuộc tầng lớp thượng lưu có thể hiểu được tiếng Anh cũng bắt chước các vị khách nước ngoài, lắc lư ngay tại chỗ, vẫn không quên bình luận hai câu: “Hát rất hay.”
Là lão giang hồ, Trương Cửu Đỉnh nghe không hiểu. Hắn cau mày, nhìn những ca sĩ tóc dài và quần ống loe không có gì nổi bật, lẩm bẩm: “Bọn hắn hát cái quỷ gì thế?”