Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 223 - Chương 223. Nhà Của Ngươi Nạm Vàng À?

Chương 223. Nhà của ngươi nạm vàng à?
Chương 223. Nhà của ngươi nạm vàng à?

Thạch Chí Kiên nghe bài hát, nhấp một ngụm bia, đang chuẩn bị tiếp tục thư giãn, hắn chợt nhìn thấy Từ Thế Huân vui vẻ chạy đến. Đầu tiên, Từ Thế Huân chào hỏi Nhan Hùng và Trương Cửu Đỉnh một câu, sau đó kéo Thạch Chí Kiên đứng lên: “A Kiên, ta dẫn ngươi đi làm quen với một người.”

“Làm quen ai vậy? Mặc dù ta rất đẹp trai nhưng ngươi không cần phải kéo ta đi tiếp khách chứ?”

“Tiếp cái quỷ. Đến đó thì biết.”

Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ, đành để cho Từ Thế Huân kéo mình đi vào hậu trường.

Hậu trường là nơi các diễn viên nghỉ ngơi, người bình thường không được phép vào, tất nhiên ngoại trừ ông chủ.

Thạch Chí Kiên đi theo Từ Thế Huân vào hậu trường. Hắn thấy hậu trường trông rất đẹp, một số diễn viên nam nữ đang trang điểm trước gương, còn nữ minh tinh Phùng Bảo Bảo vừa mới lên sân khấu đang uống trà lê tuyết để thanh giọng. Thạch Chí Kiên đề cử với đối phương: “Tuyết lê đường phèn Thạch sư phụ đáng giá lựa chọn.”

Phùng Bảo Bảo ngơ ngác nhìn Từ Thế Huân lôi Thạch Chí Kiên đi, hoài nghi không biết mình có nghe nhầm hay không.

Ngay sau đó, Từ Thế Huân kéo Thạch Chí Kiên đến một căn phòng độc lập, sau đó nháy mắt với Thạch Chí Kiên, ý là hắn không nên quá kinh ngạc. Lúc này, Từ Thế Huân đưa tay gõ cửa: “Xin chào, ta là Từ Thế Huân, không biết ta có thể vào hay không?”

Trong phòng đơn vang lên một giọng nói như tiếng chim vàng anh: “Chờ một chút, ta đang trang điểm.”

Từ Thế Huân mỉm cười quay sang nói với Thạch Chí Kiên: “Đừng nói là ta không biết suy nghĩ, tốt xấu gì ngươi cũng là ông chủ thứ hai ở đây. Ta sẽ giới thiệu nàng cho ngươi làm quen.”

“Đây, nhìn xem nàng đẹp như thế nào nhé.”

Không đợi Từ Thế Huân trả lời, cạch một tiếng, cánh cửa phòng đơn mở ra. Một khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời như hoa dâm bụt xuất hiện trước mặt Thạch Chí Kiên.

“Xin chào, ta tên Nhiếp Vịnh Đàn.”

Nhiếp Vịnh Đàn?

Thạch Chí Kiên nhớ ra rồi.

Hình như là Cửu Long Hoàng Hậu. Lúc trước, Từ Thế Huân vì năm trăm nghìn thuê nàng mà mượn tiền hắn.

Rất hoành tráng! Cũng không biết nàng đẹp đến cỡ nào.

Thạch Chí Kiên cẩn thận nhìn đối phương, gương mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Tại sao lại là ngươi?”

Nữ nhân xinh đẹp trước mặt hắn hóa ra là nữ nhân bí ẩn thuê căn phòng ở lầu ba của hắn.

Nhiếp Vịnh Đàn cũng nhận ra Thạch Chí Kiên: “Ơ, tại sao lại là ngươi?”

Từ Thế Huân lúng túng: “Chẳng lẽ hai người quen nhau?”

Từ Thế Huân vẫn muốn giới thiệu Nhiếp Vịnh Đàn cho Thạch Chí Kiên, để chứng minh tầm nhìn của hắn cao và chính xác đến mức nào.

Nhưng hắn không ngờ Thạch Chí Kiên và Nhiếp Vịnh Đàn lại quen nhau.

Lúc này, Thạch Chí Kiên và Nhiếp Vịnh Đàn một nam nhân đẹp trai và một mỹ nhân mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Xem ra quan hệ giữa hai người không đơn giản. Một người thì kinh ngạc, một người thì mở to mắt.

Chẳng biết tại sao trong lòng Từ Thế Huân lại xuất hiện một cảm giác ghen tuông.

Đúng vậy, hắn đang ghen.

Nhan sắc của Nhiếp Vịnh Đàn thuộc loại mỹ nhân uy nghiêm, duyên dáng và sang trọng. Chính vì vậy, cho dù xuất thân nghèo khó, còn là gái biểu diễn thuyền hoa, nàng vẫn thống trị thế giới bằng vẻ đẹp của mình, khiến vô số nam nữ phải cúi đầu trước nàng, trong đó có Từ Thế Huân.

Khi Từ Thế Huân gặp Nhiếp Vịnh Đàn lần đầu tiên, hắn đã vô cùng kinh ngạc. Hắn cho rằng nàng chính là bảo bối trên đời, đặc biệt giỏi ca hát và nhảy múa. Nếu bước chân vào lĩnh vực điện ảnh, nàng sẽ trở thành một siêu sao khổng lồ.

Đáng tiếc, Nhiếp Vịnh Đàn chưa bao giờ sẵn lòng dấn thân vào giới giải trí tuy rằng cơ hội có rất nhiều. Thậm chí chỉ cần nàng mở miệng, nàng sẽ được vô số ông trùm nâng đỡ.

Bất đắc dĩ, Từ Thế Huân không còn cách nào khác ngoài việc bỏ ra số tiền khổng lồ năm trăm nghìn để ký hợp đồng với Nhiếp Vịnh Đàn. Hắn không có mục đích gì khác, chỉ cần nhìn thấy nàng mỗi ngày là được.

Bởi vì Từ Thế Huân biết, mặc dù đối phương là gái biểu diễn thuyền hoa, nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể đến gần. Có thể được mệnh danh là Cửu Long Hoàng Hậu, có thể nghĩ địa vị của nàng trong lòng đông đảo nam nhân cao đến cỡ nào.

Trong lúc Từ Thế Huân còn đang nhấm nháp hương vị ghen tuông, Thạch Chí Kiên đã đưa tay với Nhiếp Vịnh Đàn: “Làm quen một chút, ta tên Thạch Chí Kiên.”

Nhiếp Vịnh Đàn đưa mắt nhìn hắn, lúc này mới duỗi bàn tay của mình ra: “Chào ngươi, Thạch tiên sinh.”

Từ Thế Huân không chịu nổi nữa: “Các ngươi quen nhau sao?”

Thạch Chí Kiên quay lại nói với Từ Thế Huân: “Nhiếp tiểu thư ở nhà của ta.”

“Cái gì? Các ngươi ở chung?”

“Đừng hiểu lầm.” Thạch Chí Kiên thấy cảm xúc của Từ Thế Huân kích động, hắn vội giải thích: “Ta là chủ nhà, nàng là khách thuê trọ của nhà ta.”

Từ Thế Huân vội quay sang hỏi Nhiếp Vịnh Đàn: “Hắn nói có đúng không?”

Nhiếp Vịnh Đàn gật đầu: “Đúng vậy, ta thuê phòng của hắn.”

“Tại sao lại trùng hợp như thế?” Từ Thế Huân hoài nghi nhìn Thạch Chí Kiên: “Trước đó ta mời Nhiếp tiểu thư đến biệt thự của ta ở tạm, nàng đều không chịu, cứ dọn đi thuê nhà của ngươi, nhà của ngươi nạm vàng à?”

Hết chương 223.
Bình Luận (0)
Comment