“Không có nạm vàng, chỉ có năm tầng mà thôi. Nhiếp tiểu thư dường như rất thích ban công nhà ta.” Thạch Chí Kiên nheo mắt cười nói.
Từ Thế Huân trừng mắt.
Mặt Nhiếp Vịnh Đàn đỏ lên: “Ban đêm ra hóng gió ở ban công, cảnh tượng rất đẹp.”
“Còn vào buổi tối?” Từ Thế Huân lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Các ngươi lãng mạn nhỉ.”
“Đừng hiểu lầm, khi đó chúng ta còn chưa quen biết nhau.”
“Đúng vậy, hôm nay ta mới biết hắn họ Thạch.”
“Lừa gạt ai chứ?” Từ Thế Huân không tin. Hắn tưởng tượng, ban đêm hai người ôm nhau, môi trên tìm môi dưới. Cái tên khốn kiếp A Kiếp còn phát ra tiếng cười dâm đãng.
“Ta đánh chết ngươi.” Từ Thế Huân nhắm mắt: “Nữ thần của ta cứ như vậy mà bị heo ủi.”
“Thật ngại quá, Từ tiên sinh, ta phải lên sân khấu biểu diễn.” Nhiếp Vịnh Đàn bỗng nhiên cắt ngang suy nghĩ của Từ Thế Huân.
“A, đến lượt ngươi biểu diễn rồi sao? Cố lên.” Từ Thế Huân giật mình, sau đó nói lời động viên.
“Vậy ngươi có thể tránh đường hay không?” Nhiếp Vịnh Đàn ngượng ngùng nói.
Lúc này, Từ Thế Huân mới phát hiện mình đang cản đường người khác, vội vàng tránh ra.
Nhiếp Vịnh Đàn mỉm cười với Thạch Chí Kiên một cái rồi rời đi.
Chờ Nhiếp Vịnh Đàn đi khỏi, Từ Thế Huân đã nắm lấy vạt áo của Thạch Chí Kiên: “Nói rõ, có làm gì không?”
Thạch Chí Kiên hỏi: “Là ý gì?”
“Là ngươi có làm gì nàng không?”
Thạch Chí Kiên tránh hai tay của Từ Thế Huân: “Bình tĩnh, đừng lắc qua lắc lại như thế. Chúng ta tốt xấu gì cũng là người có học, hỏi mấy vấn đề này phải chiếu cố cảm xúc của nhau một chút.”
“Vậy ngươi nói đi, có làm gì không?”
‘Ngươi nhìn ngươi đấy, đúng là thô lỗ. Không làm cũng trở thành làm mà thôi.”
“Vậy ta phải hỏi như thế nào?”
“Phải uyển chuyển một chút, ví dụ như cắm hoa chưa…”
“Ngươi không trung thực, tuyệt giao.”
“Không có.”
“Ta tin.”
“Tại sao?”
“Nếu Nhiếp Vịnh Đàn coi trọng ngươi, đó chính là sỉ nhục của nam nhân.”
“Không cần thiết phải dùng lời nói như vậy để tấn công cá nhân đâu…”
Không đợi Thạch Chí Kiên nói xong, đã nghe thấy bên ngoài sân khấu vang lên tiếng đệm đàn du dương. Sau đó, lời bài hát quen thuộc vọng vào tai…
“Đừng như vậy, nếu nán lại trong mắt ngươi, ngươi sẽ nhận ra ta hoàn toàn cô đơn. Dù ngươi đã hôn ta trong giấc mơ hàng ngàn đêm trước, nhưng điều này rốt cuộc không tồn tại...”
Hoa Tử?
Lặng Lẽ Say Mê?
“Mẹ kiếp, nàng đạo lời bài hát của ta.” Thạch Chí Kiên kêu to.
Từ Thế Huân nghe như say như si, không thèm để ý đến lời nói của Thạch Chí Kiên: “Hay quá.”
…
Trong vũ trường.
Nhiếp Vịnh Đàn kiêu hãnh đứng ở giữa sân khấu. Nàng mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, tóc tung bay, con bướm xăm sau gáy dang rộng đôi cánh.
Nàng dùng giọng hát đẹp nhất của mình để hát bài hát đẹp nhất trong lòng mình. Bài hát Lặng Lẽ Say Mê kiếp trước của Lưu Đức Hoa được thể hiện bằng chất giọng nữ tính của nàng, khiến cho nó trở nên mập mờ và mông lung hơn.
Lúc này, tất cả mọi người trên sân khấu đều lặng người trước tiếng hát của Nhiếp Vịnh Đàn. Chẳng ai ngờ đêm nay Nhiếp Vịnh Đàn không biểu diễn hát khúc dân gian Quảng Đông mà nàng sở trường trước kia, thay vào đó là một bài hát kỳ lạ đến như vậy.
Vấn đề là, bài hát kỳ lạ đó lại rất êm tai.
Chưa kể những người dân địa phương có thể hiểu được tiếng Quảng Đông đang có mặt, ngay cả người nước ngoài cũng bị Nhiếp Vịnh Đàn mê hoặc, nhịn không được tán thưởng một câu: “Thượng đế ơi, đây là mỹ nhân ngư đang hát.”
Đới Phượng Ny ngồi ngay ngắn ở vị trí khách quý ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Nhiếp Vịnh Đàn trên sân khấu: “Hôm nay không uổng công ta đến đây, không ngờ có thể nhìn thấy được một vưu vật tuyệt thế như vậy.”
“Cửu Long Hoàng Hậu Nhiếp Vịnh Đàn? Quả nhiên không tầm thường. Nàng không những xinh đẹp mà còn hát rất hay.”
Thậm chí Đới Phượng Ny còn so sánh Nhiếp Vịnh Đàn trên sân khấu với tiểu nha đầu Tô Ấu Vi mà nàng thích, chỉ cảm thấy Tô Ấu Vi là một nữ hài điềm đạm đáng yêu, khiến người ta hận không thể ôm vào lòng mà che chở. Còn Nhiếp Vịnh Đàn trước mặt lại ung dung hoa quý, khiến người ta nhịn không được phải ngưỡng mộ khí chất của nàng.
“Nhiếp Vịnh Đàn này, ta ăn chắc.” Đới Phượng Ny liếm khóe miệng của mình.
Trong lúc mọi người đang say mê thưởng thức Nhiếp Vịnh Đàn biểu diễn bài hát, đột nhiên ánh đèn sân khấu sáng lên.
Một giọng nói không hài hòa vang lên: “Thật ngại quá, mời mọi người phối hợp một chút, kiểm tra theo thông lệ thôi.”
Tách tách tách.
Đèn trong vũ trường đột nhiên bật sáng, biến toàn bộ vũ trường sáng như ban ngày!
Cùng lúc đó, rầm rầm.
Hai hàng cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ từ bên ngoài chạy vào.
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Có người dám đến kiểm tra nơi này?”
Đám khách quý có mặt đều kinh ngạc.
Đới Phượng Ny, thanh tra Nhan Hùng, còn có đám người nước ngoài William không thể tưởng tượng nổi.