Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 226 - Chương 226. Ngươi Cũng Không Giải Quyết Được Đâu

Chương 226. Ngươi cũng không giải quyết được đâu
Chương 226. Ngươi cũng không giải quyết được đâu

Quản lý Vương tên Vương Kim Phát, biệt danh Remy Martin, là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, thường xuyên lui tới các địa điểm giải trí lớn ở Hồng Kông, từng phụ trách bán các loại rượu ngoại như Remy Martin cho các quán bar. Với tài ăn nói sắc sảo và kỹ năng linh hoạt của mình, hắn đã điều hành quán bar một cách suôn sẻ.

Cũng chính trong quán bar, Vương Kim Phát đã làm quen với Từ Thế Huân. Đồng thời Từ Thế Huân có ấn tượng rất tốt với hắn. Lần này vũ trường Bobo mở ra, hắn đã trả lương cao để mời Vương Kim Phát về làm quản lý.

Vương Kim Phát biết lúc này mình phải đứng ra thay chủ nhân giải quyết, cũng không quan tâm đối phương là đại nhân vật nào. Hắn nở nụ cười bước lên.

“Xin chào, giám sát Trần. Chúng ta tôn trọng công việc của ngươi nhưng không biết ngươi có thể ngồi xuống uống vài ly rượu nói vài câu hay không?”

Trần Chí Siêu cười nói: “Uống rượu? Ta cũng muốn lắm, nhưng bây giờ ta đang chấp hành công vụ.”

Vương Kim Phát đang định lên tiếng, một nhân viên cảnh sát mặt đen bước đến, dùng tay đẩy hắn ra, giọng điệu khinh thường: “Ngươi có thân phận gì chứ? Ngươi mà cũng dám nói chuyện với giám sát của chúng ta. Bảo ông chủ của các ngươi ra đây.”

Sắc mặt của Vương Kim Phát đỏ lên: “Hiện tại ta là quản lý của nơi này.”

“Quản lý? Cũng chỉ là người làm công mà thôi, lại còn dám đàm phán với giám sát của chúng ta. Ngươi tính là gì chứ?”

Vương Kim Phát chỉ cảm thấy da mặt của mình nóng lên, nhất là chung quanh còn có rất nhiều người, cảm giác bị sỉ nhục lại càng mãnh liệt.

Trần Chí Siêu thấy cấp dưới của mình nói như vậy, cũng không ngăn cản.

Trên thực tế hắn muốn là hiệu quả như thế, muốn bức Từ Thế Huân ra mặt.

Chỉ cần Từ Thế Huân bước ra khiêu chiến với hắn, ngay lập tức đối phương sẽ bị giới truyền thông ghi nhớ. Ngày mai, vũ trường Bobo của Từ Thế Huân sẽ leo lên trang nhất của các tờ báo.

Còn loại người chạy việc như Vương Kim Phát, nào có tư cách đưa ra điều kiện với người có thân phận như hắn. Nếu hắn muốn ra tay, chỉ cần vài phút là có thể đá văng.

Lúc này, phóng viên truyền thông có mặt tại hiện trường đã bắt đầu chụp ảnh.

Tách tách.

Ánh đèn plash lấp lóe.

Ban đầu, bọn hắn được Từ Thế Huân mời tham dự sự kiện khai trương, thuận tiện tuyên truyền quảng cáo cho vũ trường một chút.

Không ngờ sự việc đột nhiên có biến, lại có người xông vào gây rối. Mà người xông vào lại là Trần Chí Siêu tiếng tăm lừng lẫy của Ba Lá Cờ.

Chỉ dựa vào những nội dung này thôi, ngày mai đủ leo lên trang nhất của các tờ báo.

Nếu lúc này Từ Thế Huân nhảy ra thì càng tốt biết bao. Từ tam thiếu đại chiến Trần Chí Siêu nhất định sẽ rất đặc sắc.

Đúng lúc này…

“Giám sát Trần đúng không? Ngươi cần chi phải tức giận như vậy? Ngươi muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, vũ trường của chúng ta ủng hộ ngươi.” Giọng nói vừa vang lên, chỉ thấy một người bước lên sân khấu, bước đến trước mặt Trần Chí Siêu.

Mọi người cùng nhau nhìn lên sân khấu. Là một người trẻ tuổi đang mỉm cười đứng đối mặt với Trần Chí Siêu, không hề sợ hãi chút nào.

“Tại sao A Kiên lại lên đó?" Nhan Hùng kinh ngạc lẩm bẩm.

“Cái tên khốn kiếp Thạch Chí Kiên đang tìm chết.” Đới Phượng Ny mỉm cười lạnh lùng.

Từ Thế Huân lo lắng nhìn lên sân khấu, sợ Thạch Chí Kiên gây ra chuyện.

Nhiếp Vịnh Đàn thì tò mò nhìn lên trên sân khấu. Nàng biết Trần Chí Siêu là ai. Cho nên nàng mới cảm thấy hiếu kỳ khi Thạch Chí Kiên khiêu chiến với Trần Chí Siêu.

Trần Chí Siêu nhìn Thạch Chí Kiên, cũng không lên tiếng.

Vương Kim Phát giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội trốn sau lưng Thạch Chí Kiên.

Nhân viên cảnh sát mặt đen thấy có người dám đứng ra, hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy Thạch Chí Kiên: “Ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì?”

Thạch Chí Kiên nắm lấy bàn tay đang xô đẩy của đối phương: “Ta là ông chủ thứ hai của vũ trường này. Ngươi bảo ta có tư cách hay không?”

Nhân viên cảnh sát mặt đen không ngờ Thạch Chí Kiên lại lớn mật đến như vậy, dám nắm chặt tay của mình, đang định nổi bão.

Có người ghé sát tai Trần Chí Siêu nói vài câu với hắn.

Trần Chí Siêu lập tức ngẩng đầu quát lớn: “Dừng tay, A Hỏa, ngươi lui xuống trước cho ta.”

Nhân viên cảnh sát mặt đen A Hỏa có chút không tình nguyện dừng tay lại. Khi lui xuống, hắn vẫn không quên trừng Thạch Chí Kiên một cái.

Lúc này, giữa Thạch Chí Kiên và Trần Chí Siêu đã không còn chướng ngại. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Ngươi tên Thạch Chí Kiên đúng không? Nơi này có cổ phần của ngươi?”

“Giám sát Trần quả nhiên nhìn rõ mọi việc.”

“Nhìn rõ mọi việc? Ta còn biết ngươi thiếu chút nữa đã trở thành em nuôi của Lôi Lạc.” Trần Chí Siêu đầy thâm ý nói.

“Đó là nhờ thanh tra Lôi nâng đỡ.” Thạch Chí Kiên đáp.

Trần Chí Siêu mỉm cười, chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm đối phương. Một khí thế áp bách vô hình đập vào mặt.

“Ta nói cho ngươi biết, đừng nói ngươi thiếu chút nữa trở thành em nuôi của Lôi Lạc. Cho dù ngươi là em trai ruột của hắn, chuyện hôm nay, ngươi không giải quyết được đâu.”

Hết chương 226.
Bình Luận (0)
Comment