Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 231 - Chương 231. Cái Bẫy

Chương 231. Cái bẫy
Chương 231. Cái bẫy

“Ông chủ Lại, cho dù ngươi là người của An Nhạc, nhưng ngươi không thể không nói đạo lý như vậy.”

“Đúng vậy, chúng ta từ xa đến lấy hàng, cũng không phạm pháp. Ngươi làm vậy là có ý gì?”

“Không chơi nổi thì cũng đừng chơi, lại còn quảng cáo cái rắm gì nữa.”

Đám lái buôn lạnh lùng nói, không hề sợ uy thế của ông chủ Lại chút nào.

“Hắc Tử, Tường Tử, xảy ra chuyện gì thế?” Thạch Chí Kiên cùng với Đại Thanh Hùng bước qua.

‘Ông chủ, ngươi đến đúng lúc lắm.” Hắc Tử, Tường Tử giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Người bên cạnh nghe được động tĩnh, cùng nhau quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi là ông chủ của nhà máy nước ngọt này?”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Không sai, ta tên Thạch Chí Kiên. Nhà máy nước ngọt này là do ta mở.”

Ông chủ Lại bước lên phía trước, nói: “Ông chủ, ngươi không cần để ý đến bọn hắn. Bọn hắn rõ ràng đến gây chuyện.”

“Ông chủ Lại, ngươi nói vậy là không đúng. Chúng ta đều là người làm ăn. Đến lấy hàng chính là ủng hộ cho ngươi còn gì.”

“Đúng vậy, rất nhiều nhà máy mời chúng ta, chúng ta còn không đến. Đến chỗ này của ngươi lại bị mắng, đúng là khốn kiếp.”

Thạch Chí Kiên thấy hai bên chuẩn bị khai chiến, hắn vội hòa giải: “Mọi người có chuyện gì từ từ nói. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra chứ?”

Ông chủ Lại nghe xong, cố gắng kềm chế cơn giận, một năm một mười nói rõ mọi chuyện với Thạch Chí Kiên.

Hóa ra sau khi nhà máy nước ngọt khai trương, để bán đồ uống mới sản xuất, Thạch Chí Kiên đã yêu cầu Phì Tử Khôn quảng cáo trên báo, không ngờ tờ báo lại viết từ “giảm giá lớn, mua mười chai đồ uống các loại trong vòng ba ngày sẽ được tặng một chai” thành “giảm giá lớn, mua mười chai đồ uống các loại trong vòng ba ngày sẽ được tặng mười chai.”

Chỉ khác biệt có một chữ nhưng lại đi một nghìn dặm.

Nếu tòa soạn viết sai thì cũng thôi đi, khi chỉnh sửa bản thảo sẽ đưa cho Phì Tử Khôn và đám người ông chủ Lại kiểm tra lại, kịp thời sửa chữa là được, nhưng tòa soạn lại bỏ qua bước này, trực tiếp đăng thẳng lên báo.

Lần này xong đời.

Quảng cáo trên báo hiện đã được đăng, nhiều lái buôn nghe tin tìm đến, nhất quyết lấy quảng cáo để bắt nhà máy sản xuất nước ngọt thực hiện lời hứa mua mười chai tặng mười chai.

Nên biết rằng, chi phí sản xuất một chai nước giải khát là 2 xu, giá bán buôn là 3 xu và giá bán lẻ là 4 xu.

Hiện tại, mua mười chai tặng mười chai. Như vậy, lái buôn chỉ cần tốn 3 xu là có thể mua được hai chai nước uống, trong khi chi phí sản xuất hai chai nước là 4 xu. Nói cách khác, nhà máy chẳng những không có lời mà còn lỗ mất 1 xu.

Ai sẽ đền bù số tiền lỗ đó chứ?

Ông chủ Lại đương nhiên không dám gánh. Vì thế, hắn đã ngăn ở cửa không cho lái buôn kéo hàng đi.

Sau khi hiểu rõ chân tướng, trong lòng Thạch Chí Kiên đã có cân nhắc. Hắn hỏi đám người ông chủ Lại: “Phì Tử Khôn đâu?”

“Khôn Tử đã chạy đến tòa soạn, nói phải tính sổ với bọn hắn mới được.”

“Tính cái gì. Tòa soạn báo thừa nhận mình sai mới là lạ, hoặc đá sang người khác, hoặc từ chối trách nhiệm.” Thạch Chí Kiên nói: “Gọi hắn về.”

“Vâng, ông chủ.” Ông chủ Lại dặn người đi gọi Phì Tử Khôn mau cút trở về.

Thạch Chí Kiên bổ sung một câu: “Nói với hắn ta không trách hắn. Chuyện này chẳng trách hắn được.”

Ông chủ Lại ngẩn ra, những người khác cũng sững sờ. Khi Thạch Chí Kiên còn chưa đến, trong lòng mọi người đã có phỏng đoán, lần này Phì Tử Khôn xong đời rồi, gây ra phiền phức lớn cho nhà máy như vậy, không ngờ ông chủ Thạch lại rộng lượng như thế, bảo không trách hắn.

Đúng lúc này, Đại Thanh Hùng bỗng nhiên nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, bên kia hình như có phóng viên đến.”

Thạch Chí Kiên quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, cách đó không xa có một phóng viên nữ khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tóc ngắn, đeo mắt kính, trên cổ đeo máy ảnh, trong tay cầm giấy bút.

Thời đại này không có nhiều phóng viên như tương lai, nhiều người trong số bọn hắn đều là người có học, vì thế “hàm lượng vàng” của bọn hắn rất cao. Rất nhiều người cũng “kính sợ” bọn hắn mười phần. Thậm chí có một số phóng viên qua lại rất gần với hai giới hắc bạch, đục nước béo cò, không ngừng kiếm tiền.

“Xin chào, xin hỏi ngươi có phải là Thạch Chí Kiên Thạch tiên sinh không?”

Nữ phóng viên có mục tiêu rõ ràng, trực tiếp tiếp cận Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhìn đám lái buôn chặn trước cửa gây rối, rồi nhìn nữ phóng viên đột nhiên xuất hiện, không khỏi mỉm cười.

Đây rõ ràng là một cái bẫy, vấn đề là…

Hắn có rơi vào hay không?

“Thật ngại quá, xin hỏi ngươi là…” Thạch Chí Kiên nhìn nữ phóng viên.

Nữ phóng viên đối mặt với ánh mắt lợi hại của Thạch Chí Kiên, hơi tránh né một chút: “Xin chào, Thạch tiên sinh, ta là phóng viên của Minh Báo Hồng Kông, ta tên Lư Nhã Văn.”

Nữ phóng viên vừa nói vừa vén mái tóc ngắn ngang tai rồi lấy thẻ nhà báo ra đưa cho Thạch Chí Kiên.

“Lư tiểu thư đúng không? Xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Ồ, chúng ta muốn hỏi ý kiến của ngươi về quảng cáo khuyến mãi đồ uống của ngươi trên một tờ báo khác.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Lư tiểu thư đúng là rảnh thật. Ngươi không đi phỏng vấn những tài phiệt, lão đại hoặc quan tâm đến cuộc sống khó khăn của người dân, lại đến phỏng vấn một xưởng nhỏ của ta vì một sự kiện xúc tiến bán hàng. Điều này khiến ta thật sự cảm động.”

Hết chương 231.
Bình Luận (0)
Comment