Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 230 - Chương 230. Thiên Thiên Khuyết Ca

Chương 230. Thiên Thiên Khuyết Ca
Chương 230. Thiên Thiên Khuyết Ca

Nhiếp Vịnh Đàn thấy biểu hiện của Thạch Chí Kiên quái lạ, có chút không tin. Bởi vì nàng biết ở Hồng Kông chỉ có một số ít người có thể sáng tác những bài hát thấm thía như vậy. Hiện tại Thạch Chí Kiên không nói ra là ai, rõ ràng là hắn không muốn thừa nhận.

“Không biết ngươi còn có bài hát nào khác không?” Nhiếp Vịnh Đàn nhịn không được liền hỏi. Ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, tràn đầy chờ mong.

Thạch Chí Kiên nhìn biểu hiện của nàng, thầm nghĩ, hỏng rồi.

Thạch Chí Kiên muốn đổi chủ đề khác, Nhiếp Vịnh Đàn đuổi sát không buông, tiếp tục hỏi Thạch Chí Kiên có bài hát nào nữa không.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Nhiếp Vịnh Đàn, Thạch Chí Kiên mềm lòng, cắn răng tìm một bài hát Quảng Đông là Thiên Thiên Khuyết Ca hát cho nàng nghe.

Không ngờ Nhiếp Vịnh Đàn nghe xong, ánh mắt đẹp mở to.

Thạch Chí Kiên nhìn biểu hiện của nàng lập tức biết không ổn, không dám ở lâu, vội tìm lý do ra ngoài.

Mặc dù trò chuyện không nhiều, nhưng Thạch Chí Kiên có thể nhìn ra, Nhiếp Vịnh Đàn thật sự là một thiếu nữ nghệ thuật, đam mê sáng tác ca khúc. Nếu hắn còn ở lại, hàng tồn trong bụng sẽ bị nàng móc sạch.

Thấy Thạch Chí Kiên vội vã rời đi, Nhiếp Vịnh Đàn không tiện giữ lại. Chờ Thạch Chí Kiên đi rồi, nàng mới vội vàng tìm giấy bút viết lại ca khúc Thiên Thiên Khuyết Ca mà Thạch Chí Kiên hát vừa nãy.

“Chậm rãi nhìn lại, màn đêm từng thuộc về nhau; ngươi vẫn là mặt trời rực rỡ trong lòng ta…”

Nhiếp Vịnh Đàn nhẹ nhàng cất tiếng hát, càng hát càng cảm thấy hay.

Nàng nhớ đến biểu hiện vội vã rời đi của Thạch Chí Kiên, lại càng thêm kết luận bài hát này là do hắn viết. Bằng không, tại sao một ca khúc hay như thế, nàng lại chưa từng nghe thấy?

“Có tài hoa nhưng khiêm tốn. Thạch tiên sinh quả thật là người thú vị.”

Thạch Chí Kiên rời khỏi phòng Nhiếp Vịnh Đàn. Hắn dựa lưng vào vách tường thở một hơi thật dài.

Không ai rõ hơn so với hắn, những thiếu nữ nghệ thuật như vậy có bao nhiêu đáng sợ.

Nếu hắn thực sự có tài, hắn có thể dễ dàng ứng phó trước mặt Nhiếp Vịnh Đàn, nhưng trên thực tế hắn cũng là người đi đạo nhạc của người khác. Nếu tiếp xúc lâu, khó tránh khỏi sẽ bị lộ.

Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên đột nhiên có suy nghĩ không muốn thân thiết với Nhiếp Vịnh Đàn. Cho dù đối phương có xinh đẹp hay quyến rũ đến đâu thì đó vẫn là vực thẳm không thể nhìn thấy đáy đối với Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên vừa thở ra một hơi đã nghe một giọng nói vang lên: “A Kiên, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao ngươi lại từ phòng của Nhiếp tiểu thư bước ra thế?”

Thạch Chí Kiên ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng một tay dắt Bảo Nhi, một tay cầm cặp sách mở to mắt nhìn hắn.

Bảo Nhi cũng tò mò nhìn Thạch Chí Kiên, không rõ cậu út chạy ra từ phòng của chị đó làm cái gì nữa.

“Ta đưa cho Nhiếp tiểu thư ít đồ.” Thạch Chí Kiên vội nói.

“Đưa cái gì?” Thạch Ngọc Phượng cố hỏi đến cùng.

“Đưa hàu. Ta ăn hàu, gói thêm một phần cho Nhiếp tiểu thư.” Thạch Chí Kiên giơ túi hàu trong tay lên.

Thạch Ngọc Phượng bán tin bán nghi, nhận lấy túi hàu Thạch Chí Kiên đưa, mở ra nhìn một chút rồi nói: “Nhiếp tiểu thư ở có một mình, tuổi trẻ xinh đẹp, ngươi đừng có chuyện gì lại chạy vào phòng của người ta, dễ khiến người ta nói không hay.”

Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười: “Đây là lần đầu tiên mà.”

“Ta biết là lần đầu tiên, ta là đang nhắc nhở ngươi. Cô nam quả nữ rất dễ xảy ra chuyện. Ngươi làm nam nhân còn dễ nói, Nhiếp tiểu thư là nữ hài trong sạch, rất dễ ảnh hưởng đến danh dự.”

Thạch Chí Kiên gật đầu.

Thạch Ngọc Phượng nói: “Hàu này đắt lắm, ngươi không nên hở một chút là mua những thứ này. Ta không thích ăn.”

Bảo Nhi bên cạnh nói: “Mẹ gạt người, lần trước mẹ nói với Bảo Nhi thích ăn hàu nhất. Còn nói sẽ mua nhiều hơn vào dịp tết Nguyên Đán.”

Mặt Thạch Ngọc Phượng đỏ lên: “Ngươi nói mò cái gì vậy? Đi học thôi.’ Nàng quay lại nói với Thạch Chí Kiên: “Cất hai phần hàu vào tủ lạnh đi. Tối nay ta hâm lại cho ngươi ăn.”

Thạch Chí Kiên đang định trả lời, chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến giọng của Đại Thanh Hùng: “Kiên ca, không xong rồi, nhà máy nước ngọt xảy ra chuyện.”

“Xảy ra chuyện gì?” Thạch Chí Kiên không suy nghĩ nhiều nữa, vội đưa hai túi hàu cho Thạch Ngọc Phượng: “Ta đến vịnh Thổ Qua đã.”

Thạch Ngọc Phượng ngây người, còn chưa kịp phản ứng, Thạch Chí Kiên đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Khi Thạch Chí Kiên chạy đến nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua, hắn không khỏi giật mình bởi cảnh tượng trước mặt. Trước cổng nhà máy có một hàng dài người xếp hàng, nhiều loại xe kéo hàng hóa bị chặn ở lối vào nhà máy, thoạt nhìn có vẻ chật chội và đông đúc.

Là giám đốc nhà máy, ông chủ Lại cầm một cái đòn gánh trong tay, cùng với một số nhân viên của nhà máy đang giằng co với đám lái buôn đang định kéo hàng đi, miệng kêu to: “Khốn kiếp, hôm nay lão tử chặn ở đây đấy, xem các ngươi có ai dám xông vào.”

Hết chương 230.
Bình Luận (0)
Comment