Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 229 - Chương 229. Gói Ba Phần Mang Về

Chương 229. Gói ba phần mang về
Chương 229. Gói ba phần mang về

“Ơ? Trần Chí Siêu bất ngờ.

Thạch Chí Kiên quơ lấy khăn lau miệng: “Thật ra ta và cảnh ti James cũng mới quen biết nhau mà thôi.”

Trần Chí Siêu nhìn Thạch Chí Kiên, không lên tiếng.

“Tin hay không tùy ngươi.” Thạch Chí Kiên lau miệng xong, vò khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác dưới chân: “Ngoài ra, ta thấy ngươi hẳn nên cảm ơn ta mới đúng.”

“Tại sao ta lại phải cảm ơn ngươi?”

“Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ.” Thạch Chí Kiên nhìn Trần Chí Siêu: “Tối hôm qua, nếu không nhờ ta, ngươi sẽ không có cơ hội xuống đài.”

“Mọi người đều biết ngươi đang làm việc cho Lợi thị, nhưng vì Lợi thị mà đắc tội nhà họ Từ, nghĩ như thế nào cũng không phải một vụ mua bán có lời.”

“Cũng may tối hôm qua ta ra tay giúp ngươi hóa giải nguy hiểm. Ngươi trình diễn một chương trình truyền hình thực tế, ngoài mặt giúp Lợi thị làm chuyện nên làm, nhưng trên thực tế lại không hề tạo thành một chút tổn thương nào cho nhà họ Từ, tất cả mọi người đều vui vẻ.”

Trần Chí Siêu mỉm cười, bởi vì Thạch Chí Kiên phân tích rất đúng.

Tối hôm qua, đúng như Thạch Chí Kiên đã nói, ngay từ ban đầu Trần Chí Siêu không có ý định đắc tội nhà họ Từ. Sở dĩ hắn làm ầm ĩ trong vũ trường của Từ tam thiếu chẳng qua cũng chỉ muốn biểu diễn cho Lợi thị đằng sau Lệ Trì xem mà thôi.

Trần Chí Siêu muốn chính là sấm to mưa nhỏ. Thạch Chí Kiên xuất hiện chẳng những giúp được hắn mà còn khiến cho buổi biểu diễn này không hề có sơ hở.

Thạch Chí Kiên nói xong, không đợi Trần Chí Siêu có phản ứng, hắn đã đứng dậy chỉ vào bàn ăn: “Nhớ kỹ, ngươi tính tiền đấy.” Nói xong, hắn quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Thạch Chí Kiên, lúc này Trần Chí Siêu mới kịp phản ứng, mỉm cười nói: “Đúng là thông minh.”

Hắn búng tay một cái: “Nhân viên đâu, tính tiền.”

Nhân viên phục vụ vội cầm hóa đơn chạy đến: “Thưa tiên sinh, tổng cộng ba trăm đô la Hồng Kông.”

Trần Chí Siêu ngẩn ra: “Nhiều như vậy sao? Không phải chỉ có một dĩa hàu, một ly café thôi sao?”

“Vị tiên sinh vừa rồi còn gói ba phần mang về.”

“Tên khốn kiếp ngươi.”

Vịnh Đồng La, nhà Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên nhàn nhã trở về nhà mang theo những con hàu đã đóng gói.

Đặng Cửu Công đang đánh Thái Cực dưới lầu, thi triển tư thế Hải Để Châm, Lãm Tước Vĩ. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn vội vàng chào hỏi: “Thạch tiên sinh về rồi à?”

Thạch Chí Kiên gật đầu với hắn.

Đặng Cửu Công hít hít cái mũi, thấy Thạch Chí Kiên lên lầu rồi, hắn vội lén lút nói với Trương A Liên đang giặt quần áo: “Thạch tiên sinh mới sáng sớm đã ăn hàu, không sợ chảy máu mũi sao?”

“Tại sao ngươi biết?”

“Tất cả mọi người đều là nam nhân, cái gì bổ nhất đều biết rõ mà.”

Thạch Chí Kiên không quan tâm người thuê nhà của mình đang nhiều chuyện sau lưng. Hắn dọc theo cầu thang lên lầu ba. Khi đi ngang qua phòng của Nhiếp Vịnh Đàn, Thạch Chí Kiên dường như chợt nhớ đến điều gì đó, hắn vội lùi trở lại.

Hắn ghé sát tai vào cửa lắng nghe âm thanh, dường như có tiếng tì bà, Thạch Chí Kiên lập tức gõ cửa một cái: “Thật ngại quá, Nhiếp tiểu thư, ta có một số việc cần nói với ngươi.”

Trong phòng yên tĩnh lại. Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, Nhiếp Vịnh Đàn thò đầu ra ngoài: “Có phải chuyện tiền thuê nhà hay không? Ta đã trả cho Ngọc Phượng tỷ rồi mà.”

Thạch Chí Kiên cười nói: “Không phải, là chuyện khác.” Hắn nhìn vào trong phòng: “Ta có thể vào trong trò chuyện hay không? Ở ngoài nhìn sao cũng không tiện.”

“Cái này…”

Không đợi Nhiếp Vịnh Đàn đồng ý, Thạch Chí Kiên đã nói: “Cảm ơn!” rồi lách vào.

Nhiếp Vịnh Đàn nhìn thấy, cũng không tiện nói thêm câu nào.

Gian phòng không lớn lắm, nhưng trang trí rất cổ điển và trang nhã, một chiếc đàn tỳ bà treo chéo trên tường, xung quanh sạch sẽ, trên bàn trang điểm có son môi màu hồng, sườn xám treo trong tủ quần áo bên cạnh, còn có cả đồ lót…

Nhiếp Vịnh Đàn vội vàng đóng lại tủ quần áo đang mở: “Thạch tiên sinh, ngươi tìm ta có việc gì không?”

Thạch Chí Kiên giơ túi hàu trong tay: “Nhiếp tiểu thư ăn sáng chưa? Có muốn ăn chút hàu hay không?”

“Không cần, ta không đói bụng.”

“Làm người tại sao lại không đói bụng được chứ? Ở đây ta có ba phần, để lại một phần cho ngươi.” Thạch Chí Kiên đặt một túi hàu lên bàn, sau đó nói: “Thật ra ta tìm ngươi là vì bài hát tối hôm qua ngươi đã hát…”

“Ơ, thế thì sao?”

“Tại sao ngươi lại biết được bài hát đó?”

“Cái này…” Nhiếp Vịnh Đàn đỏ mặt: “Ta xin lỗi, ta biết là không nên nhưng bài hát kia nghe rất êm tai, cho nên ta…”

“Ngươi hiểu lầm rồi.” Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ta không phải đến đây để truy cứu trách nhiệm, chỉ là muốn nói với ngươi, ngươi hát hay hơn ta.”

“Ơ?” Nhiếp Vịnh Đàn ngẩn cả người.

Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Không ngờ ngươi thông minh như vậy, chỉ nghe một lần là có thể nhớ kỹ, đồng thời còn có thể sáng tác thêm. Đổi lại là ta, chắc ta không làm được.”

“Ngươi cũng rất lợi hại mà, có thể sáng tác ra được một bài hát hay như thế.” Chẳng biết tại sao gương mặt của Nhiếp Vịnh Đàn lại đỏ lên.

Thạch Chí Kiên vội khoát tay: “Ta không có bản lĩnh đó đâu. Ta cũng học từ người khác mà thôi.”

“Là ai?”

“Cái này…” Thạch Chí Kiên dừng lại một chút: “Tóm lại không phải ta sáng tác.”

Hết chương 229.
Bình Luận (0)
Comment