Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 228 - Chương 228. Đợi Lát Nữa Tính Tiền Giúp Ta

Chương 228. Đợi lát nữa tính tiền giúp ta
Chương 228. Đợi lát nữa tính tiền giúp ta

Người nước ngoài rất thích chơi những loại văn hóa cao thâm, tham gia vào một số lĩnh vực nghệ thuật. Nhất là người Tây Dương ở Hồng Kông, khi nhàm chán sẽ tổ chức triển lãm cắm hoa.

Thạch Chí Kiên đã bỏ tiền mua một chậu hoa rất đắt tiền để mời vợ chồng James đến tham gia khai trương vũ trường. Một chậu hoa thôi đã có giá năm chục nghìn đô la Hồng Kông.

Đương nhiên, tiền này sẽ do vũ trường chi trả, Thạch Chí Kiên không bỏ ra một đồng nào.

Nhận được món hời như vậy, vợ chồng James mới đến vũ trường “chạy sô”, cũng coi như nể mặt Thạch Chí Kiên.

James và Thạch Chí Kiên trò chuyện xong, lúc này hắn mới quay sang nhìn giám sát cao cấp Trần Chí Siêu đang đứng trời trồng một bên.

“Ồ, giám sát Trần thân mến, tại sao ngươi lại ở đây?”

Câu nói này của James khiến Trần Chí Siêu thiếu chút nữa thổ huyết. Người sống sờ sờ ra đó, bây giờ ngươi mới nhìn rõ?

“Là như vậy, cảnh ti James…” Trần Chí Siêu dừng lại. Nói như thế nhỉ? Hắn đến đây là để đập phá quán?

James đến đây là để chúc mừng khai trương, còn ngươi đến đây gây chuyện. Chẳng phải ngươi muốn đối nghịch với thượng cấp sao?

Trong lúc Trần Chí Siêu không biết nên trả lời như thế nào với James, Thạch Chí Kiên đã tiến lên, nắm lấy bả vai của Trần Chí Siêu, cười nói: “Giám sát Trần cũng đến đây chúc mừng khai trương, đồng thời còn mang theo rất nhiều cảnh sát, nói muốn giúp giữ gìn trật tự của vũ trường. Ngươi cũng biết, đêm nay chúng ta nhất định phải thật vui vẻ. Rất nhiều lão đại uống rượu trở về sẽ không an toàn, có người bảo vệ vẫn tốt hơn.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên quay sang hỏi Trần Chí Siêu: “Ngươi nói có đúng không, giám sát Trần?”

Trần Chí Siêu vội nói: “Vâng, đúng là như vậy. Là cảnh sát Hồng Kông, chúng ta phải có nghĩa vụ bảo vệ tài sản và an toàn của người dân.”

James cười nói: “Không ngờ giám sát Trần lại có trách nhiệm như vậy. Đợi lát nữa ta có say rượu, làm phiền ngươi đưa ta về nhà nhé.”

Tất cả đều là người thông minh, biết nhưng không cần nói rõ, đối với người nào cũng tốt.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy, phủi tay nói: “Bây giờ không còn chuyện gì nữa, chúng ta tiếp tục thôi.”

Ban nhạc ngay lập tức bắt đầu chơi những bản nhạc vui tươi.

Một vũ công bước lên sân khấu nhảy điệu nhảy clacket (điệu nhảy nện gót giày).

Toàn bộ vũ trường tiếp tục ca hát nhảy múa.

Nhìn thấy mọi thứ, Từ Thế Huân không khỏi cảm thán: “A Kiên này, 30% cổ phần thật sự không phải cho không.”

Bên này, Thạch Chí Kiên không ngừng mời rượu những người quen biết. Vừa nãy, tất cả mọi người đều nhìn thấy “mối quan hệ” mà Thạch Chí Kiên vô tình tung ra, ngay cả cảnh ti James cũng quen biết, bọn hắn nhất định phải giữ quan hệ tốt với hắn.

Thế là, cho dù đám người trước đó tỏ ra kênh kiệu với Thạch Chí Kiên lúc này không khỏi khách sáo với hắn, lần lượt đưa danh thiếp, mong được làm quen nhiều hơn.

Thạch Chí Kiên ai đến cũng không từ chối. Mối quan hệ vốn được tích lũy theo kiểu như vậy mà.

Thanh tra Nhan Hùng bên cạnh nhìn thấy mà hâm mộ không thôi. Hắn cạnh tranh muốn rách da đầu mới leo lên được. Còn A Kiên người ta thì đám thượng lưu lại chủ động đến làm quen với hắn.

Sáng hôm sau, khách sạn Peninsula, Cửu Long.

Thạch Chí Kiên đeo kính râm, ngồi dưới dù che phía bên trái nhà hàng Tây lộ thiên, không khỏi lười biếng ngáp một cái.

Trên bàn ăn của hắn là một đĩa hàu siêu tươi, hắn đã ăn gần hết phân nửa dĩa hàu.

Lúc này, để loại bỏ cảm giác dầu mỡ, Thạch Chí Kiên nhấp một ngụm café.

Xung quanh không có nhiều khách hàng, chỉ có hai bàn khách hàng đang thì thầm.

Đột nhiên…

“Ta có thể ngồi ở đây không?”

Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Thạch Chí Kiên quay đầu lại, tháo kính râm xuống rồi nói với đối phương: “Có vẻ như ta đeo kính râm cũng vô dụng. Ánh mắt của giám sát Trần quá tốt, mới sáng sớm là đã có thể tìm được ta.”

Trần Chí Siêu mỉm cười, kéo một cái ghế ngồi đối diện với Thạch Chí Kiên, bắt chéo chân đốt một điếu thuốc, rồi chỉ cái đĩa trước mặt Thạch Chí Kiên: “Mới sáng sớm mà đã ăn hàu bồi bổ rồi à?”

Thạch Chí Kiên cầm lấy một con hàu chấm ít một tạc rồi bỏ vào miệng: “Ngon lắm, giám sát Trần có muốn thử một chút hay không?”

Nhìn Thạch Chí Kiên chấm hàu với mù tạc rồi nuốt vào, Trần Chí Siêu cau mày: “Ta không quen ăn mù tạc.”

“Cũng có thể ăn với xì dầu mà.”

Trần Chí Siêu nhìn Thạch Chí Kiên: “Chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề.”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Thạch Chí Kiên liếc mắt nhìn Trần Chí Siêu.

“Ngươi và cảnh ti James có quan hệ như thế nào?”

“Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”

Trần Chí Siêu mỉm cười nói: “Ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời. Bằng không, ngươi không có lợi gì đâu.”

“Ngươi đến đây chỉ vì hỏi vấn đề này thôi?”

Trần Chí Siêu ngẩn ra.

Thạch Chí Kiên nhìn Trần Chí Siêu: “Nếu ngươi không còn vấn đề nào khác, mời ngươi rời đi, đừng quấy rầy ta ăn hàu.”

Trần Chí Siêu không ngờ thái độ của Thạch Chí Kiên lại ương bướng như vậy: “Như thế nào ngươi mới có thể nói với ta?”

“Thái độ này của ngươi là gì? Nếu thái độ của ngươi làm ta hài lòng, có lẽ ta sẽ tiết lộ tin tức cho ngươi biết.”

Trần Chí Siêu bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi muốn ta làm gì?”

Thạch Chí Kiên chỉ món ăn trên bàn: “Đợi lát nữa tính tiền giúp ta.”

Hết chương 228.
Bình Luận (0)
Comment