“Ba triệu thôi mà, không nhiều. Ngươi có biết ngày xưa ngân hàng sụp đổ như thế nào không? Chỉ một chiêu “ép buộc”. Tất cả mọi người đều cầm hóa đơn đến ngân hàng rút tiền, ngân hàng không chi trả nổi. Vậy ngân hàng phải làm như thế nào? Chỉ có thể đóng cửa.”
“Nhưng nếu tên họ Thạch coi trọng chữ tín, nhất quyết cung cấp hàng hóa thì sao?”
“Cung cấp? Hắn cũng chịu làm loại giao dịch lỗ tiền sao? Như vậy cũng tốt, hóa đơn ba triệu, hắn tối thiểu nhất cũng phải bù lỗ một triệu.”
Sư gia Tô bấm ngón tay tính toán. Một chai nước 3 xu, đối phương bù lỗ 1 xu. Chẳng phải vừa đủ một triệu sao?
“Bây giờ chúng ta phải xem Thạch Chí Kiên làm như thế nào, rốt cuộc là lựa chọn đóng cửa nhà máy, tuyên bố phá sản hay là liều chết đến cùng.”
“Vậy đại tiểu thư có muốn thương lượng chuyện này với đại thiếu gia không? Dù sao ba triệu cũng là con số lớn…”
“Không cần nói với đại ca ta làm gì.” Đới Phượng Ny nổi giận: “Chuyện gì cũng hỏi hắn, ta còn có thể làm gì chứ?”
“Vâng, đại tiểu thư.” Sư gia Tô không dám lắm miệng.
Lúc này Đới Phượng Ny mới mỉm cười nói: “Gọi điện thoại cho Linh Chi, nói hôm nay tâm trạng ta tốt, muốn dẫn nàng đi mua sắm. Nàng muốn mua cái gì ta mua cái đó.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Sư gia Tô vội vàng khom người lui ra.
Đới Phượng Ny thấy sư gia Tô đã ra ngoài, trong lòng mừng thầm: “Họ Thạch kia, để ta xem lần này ngươi chết như thế nào.”
…
Ba ngày sau.
Nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua.
Mọi người nhìn vào đơn đặt hàng như núi trước mặt.
Cẩn thận tính toán, nó lên đến ba triệu.
Nếu đổi lại bình thường, một nhà máy nhỏ nhận được nhiều đơn đặt hàng như vậy, mọi người nhất định sẽ vui đến chết. Nhưng bây giờ, người nào cũng đều cau mày, không thể vui nổi.
Mua mười chai tặng mười chai.
Giá thành một chai là 2 xu, giá bán buôn là 3 xu, giá bán lẻ là 4 xu. Nếu những đơn hàng này đều là bán lẻ thì dù không kiếm được tiền vẫn có thể làm được. Nhưng quan trọng chúng đều do đám lái buôn đáng chết kia đặt.
Đơn đặt hàng ba triệu đô la Hồng Kông.
Chi phí bỏ ra là bốn triệu đô la Hồng Kông.
Đồng thời nhất định phải giao hàng trong vòng một tuần.
Nói cách khác, dù hoàn thành vụ mua bán này cũng phải chịu lỗ một triệu.
Hiện tại mọi người đều biết kẻ đứng sau giở trò quỷ là ai. Có ba trăm cửa hàng đến đặt, tất cả đều là sản nghiệp của nhà họ Đới.
Nghĩ theo hướng tích cực, giờ đây Thạch Chí Kiên đã tiếp nhận đơn đặt hàng, tương đương với việc hắn bỏ ra một triệu để nhận được sự phân phối hàng. Với sự quảng cáo của các cửa hàng nhà họ Đới, hắn có thể nâng cao mức độ nổi tiếng của mình và chiếm lấy thị phần.
Nhưng mà…
Đầu tiên, quy mô nhà máy nước ngọt của Thạch Chí Kiên quá nhỏ, hoàn toàn nuốt không nổi đơn đặt hàng ba triệu này. Nếu cưỡng ép muốn làm, nhất định sẽ nổ tung.
Tiếp theo, tập đoàn Đới thị hùng bá thị trường thực phẩm Hương Giang, sao bọn hắn có thể trơ mắt nhìn đồ uống của Thạch Chí Kiên phân phối hàng toàn quốc, chiến lĩnh thị trường chứ?
Mặc dù Đới Phượng Ny là người ngạo mạn vô lý, nhưng nàng không phải đồ ngốc. Ngay từ ban đầu, nàng đã biết Thạch Chí Kiên không thể hoàn thành đơn đặt hàng này.
Làm ăn coi trọng nhất là chữ tín, nhất là ở cái đất Hồng Kông này.
Nếu làm không được, chẳng khác nào thất tín với người khác, sẽ bị giới truyền thông dùng ngòi bút làm vũ khí. Nhà họ Đới sẽ thừa cơ ra tay chiếm đoạt nhà máy.
“Bây giờ tất cả mọi người còn gì để nói không?” Thạch Chí Kiên nhìn mọi người.
Phì Tử Khôn là người đầu tiên đứng ra. Hắn cúi đầu, suy nghĩ gì đó, chợt quỳ xuống trước mặt mọi người, tự vả vào miệng mình: “Đều tại ta không tốt, đều tại ta không đúng. Ta không nên sơ suất như vậy, tạo thành tổn thất lớn cho nhà máy như thế.”
“Đứng lên.” Thạch Chí Kiên ra lệnh.
Ông chủ Lại, Hắc Tử, Tường Tử bên cạnh kéo Phì Tử Khôn lên.
Phì Tử Khôn khóc đến mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Thạch Chí Kiên cau mày, móc khăn tay đưa cho hắn: “Là đại nam nhân, khóc cái gì, xấu hổ quá.”
“Ông chủ Thạch, là ta đã làm sai, ta xin nhận phạt.”
“Phạt ngươi làm gì? Chống đẩy? Không ăn cơm ba ngày? Ngươi chịu nổi không?”
Phì Tử Khôn: “Ta…” Hắn lại nghẹn ngào.
Thạch Chí Kiên phất tay, bảo hắn lui xuống rồi mới nói với đám người ông chủ Lại: “Bây giờ nhà máy đang gặp nạn, chúng ta phải đồng cam cộng khổ mới được.”
Ông chủ Lại đứng ra hét lớn: “Ông chủ nói rất đúng, người khác muốn hại chết chúng ta, chúng ta phải sống cho bọn hắn thấy.”
“Không sai, nhà máy nước ngọt của chúng ta có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ? Sợ cái gì?”
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.”
Sĩ khí lập tức tăng vọt.
“Nhưng đơn đặt hàng ba triệu này, chúng ta phải làm như thế nào?” Phì Tử Khôn không khóc nữa, hỏi một câu.
Đúng vậy, nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua có lớn hơn nữa, đơn đặt hàng ba triệu cũng không phải con số nhỏ. Trước kia, khi nhà máy của bọn hắn có tám trăm công nhân, chẳng qua cũng chỉ nhận đơn đặt hàng năm trăm nghìn. Bây giờ bỗng nhiên nhận được đơn đặt hàng ba triệu, còn nhất định phải giao trong vòng một tuần, cho dù bọn hắn không ăn không uống, đoán chừng cũng làm không nổi.