Mọi người nhìn nhau, tất cả đều không có chủ ý.
Ông chủ Lại gãi đầu thật mạnh, sau đó hắn quay sang đá Phì Tử Khôn một cái: “Thành sự không có, bại sự có thừa. Ngay cả một câu nói có ích cũng không nói ra được. Lão đại ta vất vả lắm mới nâng cao được sĩ khí, bây giờ cái miệng quạ đen của ngươi lại đâm bể. Ta đánh chết ngươi.”
“Đúng vậy, Phì Tử chết tiệt.”
Mọi người cùng nhau nổi giận với Phì Tử Khôn, không đạp vào mông hắn thì cũng đánh vào lưng hắn. Có người còn thừa cơ báo thù riêng đánh vào đầu hắn hai cái.
Phì Tử Khôn thấy tình huống không ổn, vội ôm đầu chui ra đằng sau lưng Thạch Chí Kiên: “Ông chủ, cứu ta.”
Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười, không thể không ra tay ngăn cản mọi người công kích Phì Tử Khôn.
“Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.”
Thạch Chí Kiên ra lệnh, toàn trường yên tĩnh lại.
“Mặc dù Thạch Chí Kiên ta là người làm ăn nhưng có hai kiểu làm ăn nhất định sẽ không làm. Một là mua bán thất đức, hai là làm ăn thua lỗ. Cho nên, vụ mua bán ba triệu đô la Hồng Kông này, ta muốn tìm người mua lại.”
“A, tìm người mua lại?”
“Tên ngốc nào chịu nhận lại chứ?”
Mọi người nhìn nhau, tất cả đều không rõ Thạch Chí Kiên sẽ làm như thế nào.
…
Trung Hoàn, Hồng Kông, phố Tuyết Hán.
Hồng Kông có khí hậu nóng bức, đặc biệt là vào mùa hè. Để giải nhiệt, nhiều người có thói quen mua đá viên.
Năm 1854, công ty Dudu độc quyền kinh doanh vận chuyển và bán đá viên tự nhiên từ Hoa Kỳ.
Đường Queen’s lúc bấy giờ là đường chính, là con đường hướng ra biển, bên đường xây dựng một nhà kho hai tầng để chứa những viên đá lấy từ tàu xuống rồi rải mùn cưa, trấu…để bán ra ngoài. Doanh số bán hàng hàng ngày lên đến bảy tám trăm pound.
Phải đến năm 1880, thị trường đá tự nhiên ở Mỹ mới được thay thế bằng đá nhân tạo. Kho đá ở đây bị loại bỏ và ngay lập tức được mua lại.
Ông chủ mua kho đá là một doanh nhân Hồng Kông họ Triệu. Hắn là một người rất thông minh. Sau khi mua kho đá, hắn đổi tên thành nhà máy nước giải khát, chuyên sản xuất nước ngọt có ga và nước cam. Khi lợi nhuận của công ty tăng lên, quy mô của nhà máy đồ uống cũng ngày càng lớn hơn, hiện là một trong những công ty đồ uống địa phương hàng đầu ở Hồng Kông.
Tên của công ty này là công ty nước giải khát Hồng Xương.
Giữa trưa, Thạch Chí Kiên cùng với luật sư riêng Hồ Tuấn Tài chạy xe đến tòa nhà Cẩm Hưng khu Trung Hoàn. Công ty giải khát Hồng Xương nằm ở tầng ba tòa nhà Cẩm Hưng.
Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài bước lên cầu thang, dựa theo hướng dẫn của tòa nhà đến khu vực tầng ba. Chỉ thấy toàn bộ tầng ba đều là của công ty nước giải khát Hồng Xương. Chỉ cần nhìn biển hiệu công ty thôi cũng có thể thấy được nhà máy sản xuất đồ uống mà nó sở hữu quy mô đến mức nào.
Ở lối vào công ty, quầy lễ tân được thiết kế theo kiểu của một công ty nước Anh. Một nữ nhân viên lễ tân trang điểm đậm mỉm cười lịch sự hỏi thăm hai người Thạch Chí Kiên có chuyện gì cần hỗ trợ hay không.
“Ta tìm ông chủ ngươi Triệu Đức Phúc Triệu tiên sinh.” Thạch Chí Kiên nói.
Nhân viên quầy lễ tân xem qua nhật ký: “Xin hỏi tính danh của tiên sinh? Ngươi có hẹn trước với Triệu tiên sinh hay không?”
“Không.”
“Xin lỗi tiên sinh, Triệu tiên sinh hiện tại rất bận. Nếu ngươi có thời gian, có thể hẹn trước.”
“Ta tìm hắn có việc, xin thông báo giùm một tiếng.” Thạch Chí Kiên lấy một tấm danh thiếp từ trong ngực ra, bên dưới có kẹp tờ năm mươi đô la Hồng Kông.
Nhân viên lễ tân thuần thục nhận lấy tấm danh thiếp, mỉm cười nói: “Tiên sinh, xin chờ một chút. Để ta đi thông báo.”
Rất nhanh, nữ nhân viên tiếp tân quay lại nói với Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài: “Triệu tiên sinh mời các ngươi vào.”
“Cảm ơn.” Thạch Chí Kiên gật đầu.
Hồ Tuấn Tài không khỏi quay đầu liếc nhìn quầy lễ tân, thầm nghĩ, thư ký ở công ty lớn đúng là tốt, kiếm tiền dễ như vậy.
…
Trong văn phòng, Thạch Chí Kiên gặp được giám đốc công ty nước giải khát Hồng Xương Triệu Đức Phúc.
Triệu Đức Phúc hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ, đang hút xì gà nhả khói. Cả người như một núi thịt chìm trong ghế sô pha, đôi mắt nhỏ khinh thường nhìn Thạch Chí Kiên.
“Thạch tiên sinh, xin hỏi có phải ngươi đang kể chuyện cười hay không? Ngươi mở nhà máy sản xuất nước ngọt, ta cũng sản xuất nước ngọt, ngươi không ở địa bàn của mình, tìm ta làm gì?”
Thạch Chí Kiên nhìn Triệu Đức Phúc hung hăng vênh váo, chỉ mỉm cười, vẫy tay với Hồ Tuấn Tài đứng sau lưng. Hồ Tuấn Tài vội móc một phần văn kiện từ trong vali đưa cho hắn.
Thạch Chí Kiên tiếp nhận văn kiện, lấy ra một tờ đơn đặt hàng: “Triệu tiên sinh, mặc dù chúng ta kinh doanh chung một mặt hàng nhưng không phải oan gia. Ngược lại, hôm nay ta tìm ngươi là có chuyện cần nhờ ngươi giúp.”
“Có chuyện gì?”
“Ở đây là đơn đặt hàng ba triệu, ta tặng cho ngươi làm.” Thạch Chí Kiên đặt đơn đặt hàng lên bàn trà, ngón tay đẩy tới.
“Ngươi có lòng tốt như vậy sao?” Triệu Đức Phúc mỉm cười, sau đó hơi khó khăn cúi xuống nhặt tờ đơn đặt hàng, bắt đầu đọc.
Mới đọc sơ qua, Triệu Đức Phúc đã giận tím mặt: “Có nhầm hay không? Ngươi tưởng ta khờ sao? Ngươi dám mang thứ này đến lừa ta? Có ai không, đuổi hắn ra ngoài.”