Triệu Đức Phúc giận tái mặt. Hồ Tuấn Tài đứng đằng sau Thạch Chí Kiên không khỏi giật mình, vội tằng hắng một tiếng tăng thêm lòng dũng cảm cho mình, sau đó dùng tay đẩy mắt kính trên sống mũi lên.
Thạch Chí Kiên thì khác, từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.
“Triệu tiên sinh, ta đến bàn chuyện làm ăn với ngươi, ngươi cần chi phải tức giận như vậy?” Thạch Chí Kiên bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như thế? Người nào mà không biết gần đây ngươi tiếp nhận một đơn hàng lớn, nhưng là một đơn hàng phải bù lỗ.” Thịt mỡ trên mặt Triệu Đức Phúc run rẩy.
“Đơn đặt hàng ba triệu là không sai, nhưng dựa theo chi phí ước tính thì sẽ là bốn triệu. Ngươi không giải quyết được, chạy đến chỗ ta để lừa gạt. Ngươi quá coi thường Triệu mỗ ta rồi.”
Dương Đại Phúc nói xong, lại phách lối nhả một ngụm khói vào mặt Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Triệu tiên sinh, từ lúc nào ta nói ngươi tiếp nhận không đơn đặt hàng ba triệu này chứ?”
“Ý của ngươi là gì?”
“Ý của ta là, nếu ngươi chịu nhận đơn đặt hàng này, ta sẽ bỏ ra hai triệu. Như vậy, không phải ngươi sẽ kiếm lời được một triệu sao?”
“Ơ?” Tròng mắt Triệu Đức Phúc chuyển động, trong lòng bắt đầu tính toán lại.
Tất cả mọi người đều là người làm ăn, rất nhanh đã tính toán xong. Đúng vậy, nếu Thạch Chí Kiên chịu bỏ ra hai triệu, như vậy, cho dù công ty nước giải khát Hồng Xương tiếp nhận đơn đặt hàng này, cuối cùng bọn hắn vẫn có thể kiếm lời được một triệu.
“Ngươi làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì?” Triệu Đức Phúc nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên. Làm ăn đều phải kiếm tiền, hắn chưa từng thấy kiểu chủ động bù lỗ như thế này cả.
Thạch Chí Kiên thở dài, gương mặt hiện lên sự bất đắc dĩ: “Ta còn có mục đích gì chứ? Cũng chỉ là bất đắc dĩ, bị nhà họ Đới ép lên xà nhà mà thôi.”
“Ngươi nói rõ hơn được không?” Triệu Đức Phúc biết mà còn cố hỏi. Chỉ cần nghe ngóng một chút cũng biết Triệu Đức Phúc và chủ tịch tập đoàn Đới thị Đới Phượng Niên qua lại rất mật thiết. Đồng thời, đa số thức uống của công ty Hồng Xương đều do Đới thị hỗ trợ tiêu thụ.
Thạch Chí Kiên chua xót kể lại câu chuyện bị nhà họ Đới lừa gạt ăn thiệt. Khi kể chuyện, mặt hắn chỉ toàn là sự bất đắc dĩ, giống như một người bị hại.
“Sở dĩ ta nhận đơn đặt hàng này còn không phải vì chữ tín sao? Nếu không giải quyết xong, ta sẽ thất tín với người khác, sau này làm sao ta có thể lăn lộn trên thương trường Hương Giang được?”
“Nhưng quy mô nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua chỉ có bấy nhiêu, hoàn toàn không tiếp được đơn đặt hàng lớn như thế. Nhà họ Đới rõ ràng biết điều này, làm gì có chuyện bọn hắn ở bên cạnh ngồi im chứ?” Thạch Chí Kiên nổi giận đặt mạnh tách trà xuống bàn, nước trà văng tung tóe.
Nhìn biểu hiện giận dữ của Thạch Chí Kiên, Triệu Đức Phúc tự nhủ trong lòng. Như vầy mới đúng là biểu hiện của người bị hại nè.
Vừa rồi Thạch Chí Kiên quá bình tĩnh khiến cho Triệu Đức Phúc không chắc.
“Ta có thể hiểu.” Triệu Đức Phúc làm bộ an ủi: “Nhưng đơn đặt hàng này của ngươi…”
Thạch Chí Kiên lại giơ tay với Hồ Tuấn Tài đằng sau.
Hồ Tuấn Tài vội đưa một số thứ cho hắn.
Thạch Chí Kiên lấy ra một tấm chi phiếu nói với Triệu Đức Phúc: “Đây là tấm chi phiếu ba triệu của ngân hàng Standard Chartered, có thể đổi bất cứ lúc nào. Nó cũng là tiền mặt mà đám lái buôn khốn kiếp kia đưa cho ta.” Nói xong, hắn không đành lòng đưa tấm chi phiếu cho Triệu Đức Phúc.
Triệu Đức Phúc vội vàng nhận lấy. Hắn kiểm tra rất kỹ. Loại người làm ăn lão làng như hắn, vừa nhìn là biết đồ thật.
“Thạch tiên sinh, ý của ngươi là…”
“Đây là ba triệu tiền mặt, tạm thời làm tiền đặt cọc cho vụ giao dịch lần này. Ta hy vọng Triệu tiên sinh có thể tiếp nhận đơn đặt hàng.”
“Nhưng lúc nãy ngươi nói có hai triệu…”
Không đợi Triệu Đức Phúc nói hết câu, Thạch Chí Kiên đã lấy ra một bản hợp đồng: “Đây là nhà máy mì ăn liền của ta ở Nguyên Lãng, ta có thể lấy nó ra làm thế chấp hai triệu, Triệu tiên sinh không ngại chứ?”
Triệu Đức Phúc vui như nở hoa. Ai cũng biết Đới Phượng Ny đại tiểu thư từng bỏ ra ba triệu để mua lại nhà máy nhưng không thành công. Bây giờ Thạch Chí Kiên lại thế chấp chỉ có hai triệu? Thạch Chí Kiên nhìn chẳng ra thứ gì, chỉ là một tên ngốc.
“Đương nhiên không ngại rồi. Thạch tiên sinh khôn khéo như vậy, khiến Triệu mỗ không phản bác được.”
“Triệu tiên sinh không ngại là tốt rồi. Đây là hợp đồng cung cấp giữa chúng ta. Ngươi chỉ có một tuần để hoàn thành đơn đặt hàng này. Năm triệu sẽ thuộc về ngươi. Nếu ngươi làm không được, vậy thì…”
Thạch Chí Kiên không nói, Hồ Tuấn Tài đằng sau hắn bắt đầu phát huy.
“Triệu tiên sinh, dựa theo những gì đã ghi trong hợp đồng của chúng ta, nếu ngươi không thể giao hàng đúng thời hạn theo yêu cầu của chúng ta trong vòng một tuần, thì ngoài việc lấy lại ba triệu tiền đặt cọc và hai triệu tiền thế chấp, ngươi còn phải trả 30% số tiền bồi thường thiệt hại đã định giá, cũng chính là 30% của năm triệu, là một triệu rưỡi.”