Triệu Đức Phúc ngây ra, trong lòng tự nhủ, nói cách khác, nếu hắn không giải quyết được vụ mua bán này, hắn chẳng những không thể kiếm được một triệu mà còn lỗ một triệu rưỡi.
Nhưng nghĩ lại, đây cũng là một quy luật bất thành văn trong kinh doanh. Tuy mức bồi thường thiệt hại 30% có cao hơn một chút nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
“Không thành vấn đề.” Triệu Đức Phúc cười nói.
“Triệu tiên sinh có muốn xem kỹ hợp đồng không? Hợp đồng này sẽ được chứng nhận bởi công ty luật lớn nhất Hồng Kông.”
“Càng lớn càng tốt. Ta tôn trọng pháp luật.” Triệu Đức Phúc mặt mày hớn hở, sợ Thạch Chí Kiên xé bỏ hợp đồng.
…
Rất nhanh, thỏa thuận giữa hai bên đã chính thức được soạn thảo.
Triệu Đức Phúc đọc lại các điều khoản một cách cẩn thận, thậm chí còn gọi luật sư của công ty để cùng nhau xem xét nội dung, nhưng nhất thời không phát hiện được điểm khả nghi nào.
Lúc này, Thạch Chí Kiên nói còn có chuyện quan trọng cần xử lý, còn nói bảy ngày sẽ được tính từ ngày hôm nay, thời gian vô cùng quý giá, bảo Triệu Đức Phúc nhanh chóng đưa ra quyết định.
Thấy Thạch Chí Kiên thúc giục như vậy, Triệu Đức Phúc cắn răng bảo luật sư giúp hắn làm giấy bảo lãnh, ký tên rồi đưa đến một công ty luật lớn để chứng minh.
Phải mất gần một buổi để hoàn thành mọi thứ ở đây.
Thạch Chí Kiên bắt tay Triệu Đức Phúc rồi rời đi.
Nhìn Thạch Chí Kiên và Hồ Tuấn Tài rời đi, Triệu Đức Phúc không khỏi mừng thầm: “Ta chém chết ngươi, đồ ngu ngốc.”
Tuy nhiên, Triệu Đức Phúc lại cảm thấy bất an, nhưng khi hắn cầm tấm chi phiếu trị giá ba triệu thật lên nhìn, cảm giác bất an lập tức tan thành mây khói. Hắn gõ gõ vào tấm chi phiếu: “Bây giờ ta phải đi lĩnh công trước.”
Thế là Triệu Đức Phúc ngồi vào bàn làm việc của mình, thả tờ chi phiếu xuống, cầm điện thoại lên bấm mấy con số. Chờ bốn năm tiếng chuông reo vang lên, điện thoại đã được kết nối.
“Xin hỏi là vị tiên sinh nào thế?”
“Xin chào, ta là Triệu Đức Phúc của công ty nước giải khát Hồng Xương, ta muốn tìm Đới Phượng Niên tiên sinh.”
“Xin chờ một chút.” Nữ thư ký bên kia chuyển điện thoại đến phòng chủ tịch.
Rất nhanh, trong điện thoại vang lên một giọng nói rất lớn: “Là ông chủ Triệu à? Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Đới tiên sinh, chuyện mà ngươi căn dặn ta đã làm xong. Ngươi dự đoán đúng như thần, tên khốn Thạch Chí Kiên đã tìm đến ta mời hợp tác.”
Cho dù không đối mặt nhưng Triệu Đức Phúc vẫn kính cẩn như cũ.
“Vậy à, chúc mừng ngươi.” Giọng điệu của Đới Phượng Niên không nghe ra được cảm xúc gì.
Triệu Đức Phúc có chút thất vọng. Đới tiên sinh không thèm khích lệ hắn câu nào.
“Còn nữa, tên họ Thạch còn thế chấp nhà máy mì của hắn ở Nguyên Lãng cho ta luôn.”
“Sao?” Bên kia ngẩn ra một chút.
Triệu Đức Phúc nghe xong, trong lòng cảm thấy vui mừng: “Đến lúc đó, nếu tên khốn kia không thanh toán được số tiền hai triệu cuối cùng đó, ta sẽ chuyển nhà máy cho Đới tiểu thư.”
“Ngươi có lòng rồi, ta thay mặt Đới Phượng Ny cảm ơn ngươi.”
“Ngươi quá khách sáo rồi.”
Triệu Đức Phúc được Đới Phượng Niên khích lệ một câu, toàn thân giống như tan chảy.
Tiếp theo, hai bên nói thêm vài câu, Đới Phượng Niên cúp điện thoại.
Bên này, Triệu Đức Phúc cực kỳ vui vẻ.
Hiện tại, tập đoàn Đới thị đang ở đỉnh cao trong ngành thực phẩm Hồng Kông, chẳng khác nào cấp độ bố già.
Mặc dù công ty nước giải khát của Triệu Đức Phúc hắn lớn nhưng trước mặt tập đoàn Đới thị cũng chỉ là đàn em mà thôi, thậm chí còn phải dựa vào tập đoàn Đới thị kiếm cơm ăn.
Tập đoàn Đới thị hắt xì một cái cũng có thể đánh bay công ty của hắn xuống ngàn trượng. Cho nên, Triệu Đức Phúc mới nịnh bợ Đới Phượng Niên như vậy.
Càng nghĩ càng thấy vui, Triệu Đức Phúc không khỏi đắc ý ngâm nga: “Không thấy quân vương trước lập công. Ta cưỡi ngựa tiến vào tân thành. Long Tuyền Kiếm, Hoa Điêu Cung, hỏi bên cạnh ai mới là đại anh hùng?”
Biệt thự sườn núi.
So với căn biệt thự của tổng thanh tra Lôi Lạc ở vịnh nước cạn, biệt thự sườn núi cao hơn hai cấp bậc. Chẳng những tầm mắt khoáng đạt, mà còn có thể quan sát được Hương Giang.
Lúc này, trong căn biệt thự cao cấp của Đới thị, một nam nhân hơn ba mươi tuổi chậm rãi buông điện thoại xuống.
Hắn mặc áo khoác dài màu trắng, đeo kính gọng vàng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, dáng vẻ hiền lành trầm lặng như người kể chuyện trong quán trà, nhưng đôi mắt sáng ngời lại khiến người ta cảm nhận được sự khôn ngoan và đáng sợ của hắn.
Người này là Đới Phượng Niên, một thế hệ thiên tài mới nổi trong cộng đồng doanh nghiệp Hương Giang.
Tuổi còn trẻ nhưng đã quản lý nhà họ Đới.
Tam thập nhi lập, kim qua thiết mã.
Truyền thuyết về Đới Phượng Niên cũng giống như bao ngôi sao đang lên ở Hồng Kông, vô cùng gập ghềnh và long đong.
“Bây giờ ngươi còn gì muốn nói hay không?” Đới Phượng Niên quay sang nhìn em gái của mình Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny tràn ngập cảm giác thất bại, ngồi trên ghế salon không nói một câu.
Đới Phượng Niên mỉm cười quay về phía sư gia Tô như đang muốn ngã xuống đất: “A Tô, chuyện này ngươi không có làm sai. Ngươi lui xuống đi, ta sẽ bảo đại tiểu thư nhẹ tay với ngươi.”
“Cảm ơn đại thiếu gia.” Sư gia Tô giống như nhận được kim bài miễn tử, không ngừng chắp tay thở dài.