Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 237 - Chương 237. Một Kẻ Ngoan Độc

Chương 237. Một kẻ ngoan độc
Chương 237. Một kẻ ngoan độc

Khi Đới Phượng Ny vận dụng ba triệu tài chính để đánh lén Thạch Chí Kiên, sư gia Tô đã cảm thấy bất an. Hắn biết việc này quan trọng, không thể không báo cáo lại đại thiếu gia Đới Phượng Niên.

Tuy nhiên, hắn vạn lần không ngờ đại thiếu gia lại bảo hắn tự mình đối chất với đại tiểu thư Đới Phượng Ny. Muốn chết sao? Sư gia Tô thiếu chút nữa nằm co quắp dưới đất không dậy nổi.

Chuyện bây giờ đã có kết quả. Nếu đại thiếu gia đứng ra bảo đảm cho mình, cho dù đại tiểu thư có tức giận đến cỡ nào cũng không đánh chết mình.

Nghĩ đến đây, sư gia Tô không dám đứng lên mà nhìn đại tiểu thư Đới Phượng Ny hắn luôn phục vụ.

Đới Phượng Ny không có dấu hiệu tức giận, chỉ chán ghét phất tay, lúc này sư gia Tô mới lập tức từ dưới đất bò dậy, chổng mông lui từng bước một. Khi lui đến cửa, hắn mới nói một câu: “Cảm ơn đại tiểu thư đã nương tay.” Nói xong, hắn chắp tay thở phào một hơi rồi nhanh như chớp chuồn mất.

Khi ra đến ngoài cổng, sư gia Tô mới thở một hơi thật dài. Một cơn gió thổi qua, hắn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, không biết từ khi nào mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo của hắn, cảm giác rin rít, vô cùng khó chịu.

“Thế nào? Ngay cả một câu hỏi cũng không có?” Đới Phượng Niên nhìn em gái của mình.

Đới Phượng Ny cắn môi nói: “Chẳng lẽ trước đó ngươi đã đoán được hắn sẽ đến nhờ Triệu Đức Phúc giúp đỡ?”

Đới Phượng Niên mỉm cười: “Hồng Kông chỉ có một số công ty đồ uống lớn, và cũng chỉ có một số ít có thể hoàn thành đơn hàng ba triệu trong vòng một tuần. Lợi thị Hồng Kông giàu đến mức bọn hắn không thèm quan tâm đến loại hình kinh doanh nhỏ như thế. Gia tộc La thị lại chủ đạo trà sữa, cần chi phải phát triển sản phẩm mới. Gia tộc Lý Cẩm Ký thì chủ yếu kinh doanh tiêu thụ gas, hình như còn có chút không nhất quán. Suy đi tính lại, cũng chỉ có công ty nước giải khát Hồng Xương của Triệu Đức Phúc thích hợp trở thành công ty mua lại đơn đặt hàng của Thạch thị.”

Đới Phượng Ny tức đến mức thở hổn hển: “Ta thật không ngờ tên Thạch Chí Kiên dám đập nồi dìm thuyền. Ta vốn tưởng rằng nhà máy nhỏ của hắn hoàn toàn không tiếp nổi đơn đặt hàng lớn như vậy, cuối cùng chỉ có thể nổ tung mà chết.”

Đới Phượng Niên không lên tiếng. Hắn bước đến phía sau lưng em gái, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của nàng. Từ nhỏ, hắn đã đặc biệt yêu thương đứa em gái này. Nhất là khi cha mẹ qua đời sớm, hắn vừa làm anh vừa làm cha. Trước kia, hắn bận rộn với việc kinh doanh của mình, nên không có thời gian dạy dỗ em gái. Chờ đến khi muốn dạy dỗ thì em gái đã lớn rồi.

“Phượng Ny, ngươi không giống như bình thường. Bình thường, cho dù ngươi làm sai cái gì, ngươi cũng không giải thích hoặc xin lỗi. Tất cả mọi chuyện đều dựa vào lý lẽ để biện luận. Cho dù không chiếm lý, ngươi cũng phải tranh cho được ba phần lý.”

Đới Phượng Ny đang định lên tiếng, Đới Phượng Niên đã nói tiếp: “Ta vẫn luôn thích thái độ đó của ngươi, ngươi có biết tại sao không? Bởi vì ngươi rất có đấu chí. Cho dù sai, ngươi vẫn muốn đấu nữa. Nhưng vừa rồi ngươi lại giải thích, là có ý gì? Người có thể sai nhưng không thể thua, càng không thể không có ý chí chiến đấu. Không có đấu chí, kết quả chỉ có một, chính là bị người ta vùi dập.”

Đới Phượng Ny có chút không xác định quay đầu lại nhìn bàn tay đang vỗ lưng mình của anh trai. Nàng lại nhìn vào mặt anh trai mình, phát hiện trên mặt hắn không hề có chút tức giận hay dấu hiệu tức giận nào, trong lòng nàng lại càng yếu đuối hơn.

“Đại ca, ngươi đừng như vậy nữa, ngươi cứ mắng ta đi.” Đới Phượng Ny nói: “Có như vậy, trong lòng ta mới cảm thấy dễ chịu một chút.”

Đới Phượng Niên mỉm cười nói: “Ngươi muốn ta mắng ngươi sao?”

“Lần này là do ta làm sai, ngươi mắng ta là đúng mà.”

“Như vậy, ngươi hãy nói ngươi sai ở chỗ nào?”

“Ta không nên lấy ba triệu để đấu với Thạch Chí Kiên. Hiện tại hắn tìm được nhà máy giải khát mới, nhất định có thể hoàn thành đơn đặt hàng ba triệu. Đến lúc đó, chúng ta không thể không thay hắn mở rộng thị trường, giúp hắn bán hàng.”

Đới Phượng Niên mỉm cười thu tay lại, chắp tay sau lưng đến trước máy hát, rồi đưa tay mở máy hát một bài rất cũ, Cô Nhạn Tái Hoàn Sào của Long Kiếm Sinh.

Tiếng nhạc không lớn, không cản trở cuộc trò chuyện giữa hai bên.

Chỉ là nhịp điệu của bài hát chập trùng, ca từ và âm nhạc càng khiến người ta phải suy nghĩ.

“Kết quả ngươi nhìn thấy khác với kết quả ta nhìn thấy. Ngay từ ban đầu, ngươi phán định Thạch Chí Kiên không có khả năng hoàn thành đơn đặt hàng ba triệu. Cho nên, ngươi mới dám đem ba triệu cược với hắn. Cho dù Thạch Chí Kiên tiếp nhận đơn đặt hàng, hắn cũng phải thua lỗ một triệu. Cuối cùng, ngươi cho rằng hắn sẽ không dám.”

“Nhưng hắn lại dám. Thà rằng hắn chịu lỗ một triệu cũng phải giữ gìn chữ tín. Ta bội phục hắn, đủ hung ác. Nhưng điều khiến ta càng thêm bội phục nằm ở đằng sau. Hắn biết rõ nhà máy của mình không tiếp nhận nổi đơn đặt hàng lớn như thế, thế là hắn tìm người mua lại, tìm công ty giải khát Hồng Xương. Thà rằng hắn lỗ một triệu cũng phải để bọn hắn giúp đỡ sản xuất đồ uống. Đây không chỉ hung ác mà còn độc.”

Hết chương 237.
Bình Luận (0)
Comment