Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 238 - Chương 238. Đối Thủ Như Vậy Còn Cầu Mong Gì Nữa

Chương 238. Đối thủ như vậy còn cầu mong gì nữa
Chương 238. Đối thủ như vậy còn cầu mong gì nữa

“Một người ngoan độc tuyệt đối là một kẻ rất đáng sợ. Hắn thà chịu bỏ ra hai triệu cũng phải hoàn thành vụ giao dịch này. Đến lúc đó, ngươi phải làm thế nào? Giúp hắn phân phối hàng, tiêu thụ thông qua các cửa hàng của chúng ta?”

“Cái này…” Đới Phượng Ny đổ mồ hôi lạnh, á khẩu không trả lời được.

Nàng nằm mơ cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Nhưng bây giờ hết thảy đang bày ra trước mắt. Thạch Chí Kiên thà rằng tốn hai triệu cũng phải giải quyết đơn đặt hàng của nàng. Đến lúc đó nàng nên làm sao đây?

“Nếu ngươi là em gái của ta, Đới Phượng Niên ta đương nhiên không thể ngồi im mặc kệ. Cho dù ta phân phối một lượng thức uống có giá ba triệu kia cho toàn bộ Hương Giang, ta cũng không giúp hắn trải đường, mở ra thị trường đâu.” Ánh mắt của Đới Phượng Niên hiện lên sự ác độc.

“Huống chi, bây giờ hươu chết vào tay ai còn chưa nhất định. Ta đã tìm người điều tra tình hình tài chính của hắn. Hiện tại lượng tiền mặt trong tay hắn nhiều nhất chỉ có năm trăm nghìn tiền mặt. Nếu một tuần sau hắn không thể thanh toán được hai triệu tiền mặt cho Hồng Xương, ta sẽ nuốt chửng nhà máy ở Nguyên Lãng, rồi nuốt luôn nhà máy nước ngọt của hắn.”

“Nếu hắn vay tiền thì sao? Nghe nói hắn đi lại rất gần với Ngũ Thế Hào, Lôi Lạc, còn có Từ tam thiếu.” Đới Phượng Ny vội vàng nói.

Đới Phượng Niên mỉm cười: “Em gái, là vì ngươi không hiểu nam nhân. Một người cao ngạo sẽ không tùy tiện cầu xin người khác giúp đỡ, nhất là phương diện mượn tiền.”

“Tại sao ngươi biết hắn cao ngạo?”

“Một người ngay cả em nuôi của Lôi Lạc cũng không muốn làm, sao có thể là người bình thường chứ?”

Đới Phượng Niên mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt sáng rực nhìn ra bên ngoài, nơi có vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.

“Cho nên ta rất chờ mong. Đối thủ như vậy còn cầu mong gì nữa.”

Trong lúc Đới Phượng Niên đang truyền đạt bài học cuộc sống cho em gái Đới Phượng Ny, tiếng chuông biệt thự vang lên.

Nữ quản gia bước ra mở cửa. Vừa mở ra, nàng đã giật cả mình. Một người da đen đang đứng ngoài cửa.

Nam nhân da đen mặc vest đen, đội mũ chóp đen, một tay cầm cây gậy ba toong, tay còn lại cầm chai rượu vang đỏ, đang nhe răng mỉm cười đứng đó.

“Cha mẹ ôi!” Nữ quản gia bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng.

“Thật ngại quá, ta không phải cha mẹ. Ta tên Tatar, ta đến từ nước Pháp. Ta tìm Đới Phượng Niên tiên sinh.” Người da đen nói bằng tiếng Quảng Đông thuần thục.

Lúc này, nữ quản gia mới vội vàng vào nhà báo lại cho Đới Phượng Niên.

Đới Phượng Niên nghe tên đối phương là Tatar, vội vàng bước ra ngoài đón tiếp.

Đới Phượng Ny thấy anh trai mình như vậy, không khỏi hỏi: “Đại ca, hắn là ai vậy?”

“Tatar là một trong những khách quý của ta, là người phụ trách phân phối nước khoáng Evian của Pháp tại Hồng Kông. Lần này hiệp hội thương mại Đới thị chúng ta muốn hợp tác với hắn, làm đại diện cho thương hiệu nước khoáng Evian.”

Đới Phượng Niên vô cùng hưng phấn, hoàn toàn khác với biểu hiện bình tĩnh tự nhiên trước đó.

Ít nhất Đới Phượng Ny chưa bao giờ nhìn thấy anh trai mình thất thố như vậy.

Nước khoáng Evian có lịch sử hàng trăm năm, kể từ thời Napoléon III của Pháp, loại nước khoáng tinh khiết này đã được rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Pháp công nhận.

Năm 1860, Vương quốc Sardinia nhượng Savoy và Nice cho Pháp, trở thành hai tỉnh của Pháp. Evian là thị trấn cực bắc của hai tỉnh. Năm 1962, chính phủ lâm thời Pháp và Algeria đã ký “Thỏa thuận ngừng bắn Evian” nổi tiếng tại đây.

Ba năm sau, vào năm 1965, nhà máy sản xuất nước khoáng Evian chính thức được thành lập, nước khoáng Evian bắt đầu lan rộng từ Pháp ra thế giới.

Ngày nay, loại nước khoáng này đã chiếm lĩnh thị trường Pháp, Hoa Kỳ, Vương quốc Anh và các quốc gia và khu vực phát triển lớn khác với doanh số bán hàng rất cao.

Lần này Tatar đến Hồng Kông để tìm đối tác cùng phát triển thị trường Hồng Kông.

Đới Phượng Niên là một kỳ tài kinh doanh. Ngay từ đầu hắn đã nhìn thấy tương lai tươi sáng của nước khoáng Evian, cộng với môi trường đặc biệt của Hồng Kông. Nếu loại nước khoáng này được giới thiệu, chắc chắn sẽ được mọi người, đặc biệt là tầng lớp thượng lưu ở đây hoan nghênh

Đó là lý do tại sao Đới Phượng Niên vô cùng phấn khích, hận không thể đích thân ra đón tiếp Tatar.

“Tatar tiên sinh thân mến, xin chào.” Đới Phượng Niên dùng tiếng Pháp không thuần thục để chào hỏi.

So với tiếng Anh, tiếng Pháp khó học hơn. Đới Phượng Niên vì muốn gặp gỡ Tatar, sau giờ làm việc thường xuyên học mấy câu chào hỏi đơn giản.

Tatar nghe thấy tiếng Pháp quen thuộc, hắn mỉm cười vui vẻ, cởi mũ trên đầu, cúi đầu nhẹ chào Đới Phượng Niên như một quý ông: “Cảm ơn ngươi, Đới tiên sinh thân mến.”

Nói xong, hắn đưa chai rượu vang đỏ ra: “Đây là lần đầu tiên ta đến thăm. Ta đặc biệt mang theo một chai rượu vang đỏ từ Bordeaux, Pháp làm quà gặp mặt. Xin bỏ quá cho.”

Đới Phượng Niên vội vàng dùng hai tay tiếp nhận chai rượu. Hắn nhìn thoáng qua một chút, nói một câu khen ngợi: “Tatar tiên sinh có lòng rồi, ta rất thích uống rượu vang đỏ đấy.”

Sau đó, hắn đưa lại chai rượu vang đỏ cho nữ quản gia bên cạnh, nói: “Tatar tiên sinh ngươi khách sáo quá rồi, đường xa mà đến…”

Đới Phượng Niên chợt thấy tiếng Pháp của mình không đủ dùng. Dù sao hắn cũng chỉ mới học gần đây, không có quá nhiều từ vựng, bây giờ muốn biểu đạt cảm tưởng cũng khó.

Tatar cũng khéo hiểu lòng người. Hắn nói bằng giọng Quảng Đông: “Đới tiên sinh, ta cũng biết được một chút tiếng Quảng Đông. Chi bằng chúng ta cứ trò chuyện bằng tiếng Quảng Đông đi.”

Hết chương 238.
Bình Luận (0)
Comment