Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 247 - Chương 247. Ngươi Yêu Ta, Ta Yêu Ngươi

Chương 247. Ngươi yêu ta, ta yêu ngươi
Chương 247. Ngươi yêu ta, ta yêu ngươi

Bây giờ nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua đã bước vào quỹ đạo, các cửa hàng đã bắt đầu bán sản phẩm của nó.

Để quảng bá đầy đủ thương hiệu đồ uống, Thạch Chí Kiên thậm chí còn nhờ Trịnh Thiệu Thu đang làm người phát ngôn của mì ăn liền sang quay quảng cáo cho bốn loại thức uống.

Trịnh Thiệu Thu không thích quảng cáo tuyết lê đường phèn, bởi vì Thạch Chí Kiên bảo hắn ôm chai nước, miệng hát: “Ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, tuyết lê đường phèn ngọt ngào.”

Trịnh Thiệu Thu cảm thấy quảng cáo này quá “bánh bèo”, làm hại hình tượng nam nhân tỏa nắng của hắn.

Thạch Chí Kiên kiên trì khuyên bảo, nói đây là thời điểm quan trọng để kiểm tra kỹ năng diễn xuất của hắn. Dù sao thì một diễn viên phải có khả năng đóng bất kỳ vai nào. Nếu bây giờ bảo hắn đóng vai nữ, hắn có làm được không?

Trịnh Thiệu Thu cảm thấy Thạch Chí Kiên nói rất có lý, nên đã mặc bộ trang phục hoàng tử ba lê mà Thạch Chí Kiên đặc biệt chọn cho mình, đó là loại trang phục biểu diễn có quả trứng quấn quanh và nhảy múa say mê trước ống kính: “Ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, tuyết lê đường phèn ngọt ngào.”

Sự thật chứng minh, người thuộc thế hệ này rất có thể đánh giá cao loại quảng cáo như thế.

Trong vòng một đêm, Trịnh Thiệu Thu nổi như cồn.

Tuyết lê đường phèn của Thạch Chí Kiên cũng nổi như cồn.

Nổi như cồn theo còn có nhà máy nước ngọt của hắn.

Lúc này, Thạch Chí Kiên cảm thấy thời cơ đã chín muồi. Hắn muốn sát nhập nhà máy mì ăn liền Nguyên Lãng và nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua thành một, thành lập một công ty thực phẩm và đồ uống mới.

“Lấy tên nào hay cho công ty đây?”

Thạch Chí Kiên cảm thấy đau đầu.

Khi tin tức Thạch Chí Kiên muốn sát nhập hai nhà máy, thành lập công ty thực phẩm và đồ uống truyền đến Nguyên Lãng, phần lớn người của nhà máy mì đều không có cảm giác gì, chỉ có người phụ trách Lưu Giám Hùng là xoa tay hưng phấn mãi không thôi.

Bởi vì hắn biết, nếu hai nhà máy sát nhập rồi, hắn có thể đảm nhiệm chức quản lý của hai nhà máy, tăng thêm nhiệm vụ.

Lưu Giám Hùng vẫn luôn cảm thấy mình giúp Thạch Chí Kiên kinh doanh một nhà máy là kiểu nhân tài không được trọng dụng. Hiện tại nghiệp vụ của công ty được mở rộng, công nhân tăng lên, tài hoa đầy mình của hắn cũng coi như có chỗ để thi triển.

Tuy nhiên, khi Thạch Chí Kiên công bố công ty thành lập lần này sẽ là công ty cổ phần, tất cả nhân viên đều có thể nhận được cổ phần, nhà máy mì đang sóng êm gió lặng lập tức sôi trào.

Trong nhà máy.

Tô Ấu Vi đang kiểm tra dây chuyền sản xuất không hiểu vì sao mọi người lại cao hứng như vậy.

Nàng không hiểu cổ phần là gì.

Nàng chỉ biết ở đây ăn đủ no, mặc đủ ấm, mỗi tháng còn có tiền lương để nhận.

Nàng vốn không muốn nhận tiền lương nhưng Thạch Chí Kiên nói tiền nàng trả đã đủ rồi. Những tháng còn lại là do nàng lao động mà có, nàng nhất định phải nhận.

Tô Ấu Vi không biết dùng tiền lương để làm gì, cho nên nàng đã mua một cái hộp thủy tinh, sau đó cất toàn bộ số tiền vào.

Rất nhanh cái hộp đã đầy.

Ba ngày trước, nàng lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm được, nhờ nhân viên trong nhà máy đổi thành giấy chuyển tiền, sau đó gửi về quê.

Nhà của nàng trên biển, không có địa chỉ cụ thể, cũng không biết bên bưu điện có thể đưa đến hay không.

Tô Ấu Vi tìm một góc tường ngồi xuống. Sau khi kiểm tra máy móc xong, nàng không còn việc gì làm, nàng đột nhiên nhớ nhà.

“Tô cô nương, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì mà thất thần vậy?”

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai nàng.

Tô Ấu Vi ngẩng đầu, là đội trưởng đội bảo vệ nhà máy Hồ Tu Dũng.

Cách đây không lâu, Hồ Tu Dũng bị thương. Khi thương thế vừa lành được một chút, hắn nhất định đòi đi làm. Không phải sao, người của hắn vẫn còn quấn băng vải, tay trái chống quải trượng, khập khễnh đến nhà máy làm việc.

“Không, ta không có suy nghĩ chuyện gì.” Tô Ấu Vi vội cúi đầu, hai tay ôm đầu gối, giống như nai con đang khiếp vía.

Hồ Tu Dũng tự nhận mình là nam nhân thô kệch. Trước giờ hắn luôn lớn giọng với nữ nhân, thậm chí còn lớn giọng hơn cả Đại Thanh Hùng, nhưng không biết tại sao lần nào nhìn thấy Tô Ấu Vi, hắn cũng cảm thấy đau lòng, giống như nữ hài bé nhỏ này là em gái của hắn vậy.

“Ha ha, ngươi không có gì mới là lạ. Ta thấy ngươi đang nhớ nhà, đúng hay không?”

“Tại sao ngươi biết?” Tô Ấu Vi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc.

Hồ Tu Dũng cười hắc hắc. Tiểu nha đầu này đúng là dễ bị lừa, chỉ hỏi thăm một chút là ra ngay.

“Ta đã nói qua, ta biết xem tướng mà.” Hồ Tu Dũng buông thanh quải trượng xuống, từ từ ngồi xuống bên cạnh Tô Ấu Vi.

“Ta chẳng những có thể nhìn ra được ngươi có tâm sự, mà còn biết nên giải quyết như thế nào.”

“Giải quyết thế nào?”

“Nếu nhớ nhà thì về nhà thôi.”

Hết chương 247.
Bình Luận (0)
Comment