Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 246 - Chương 246. Thị Trường Nóng Bỏng

Chương 246. Thị trường nóng bỏng
Chương 246. Thị trường nóng bỏng

Khi Thạch Chí Kiên một lần nữa chạy đến nhà máy vịnh Thổ Qua, một hàng dài người đứng trước cổng nhà máy khiến hắn phải giật mình.

Nhưng lần này không phải hai bên khai chiến mà ngược lại là hợp tác “chặt chẽ”.

Đám người Phì Tử Khôn, Hắc Tử và Tường Tử đang hỗ trợ duy trì trật tự. Tinh Tử và Thất thúc thì phụ trách giao hàng cho lái buôn.

Ngay cả ông chủ Lại cũng được một đám người vây quanh nịnh bợ, không ngừng lấy lòng.

“Ông chủ Lại, ta chỉ cần một xe hàng thôi. Chỉ bốn loại đồ uống bình dân này thôi! Cửa hàng của Đới thị đều có bán, mà còn bán rất chạy. Cửa hàng của chúng ta đang rất cần.”

“Đúng vậy, quý nhà máy cũng không thể nào bên nặng bên nhẹ. Cửa hàng của chúng ta có bán mì gói của các ngươi, chúng ta cũng coi như bạn cũ.”

“Ông chủ Lại đúng không? Hút điếu thuốc trước nhé. Thật ra trước kia ta kinh doanh phòng tắm, hiện tại đã ra làm ăn, mong lão đại ngươi dìu dắt một tay. Ta không lấy nhiều đâu, nửa xe là được.”

Ông chủ Lại bị vây quanh, lập tức lấy ra quyển sổ ghi chép của mình: “Ngươi là ông chủ của cửa hàng Quy Linh Cao đúng không?

Ba chữ Quy Linh Cao không biết viết, biện pháp cũ, ông chủ Lại cắn nắp bút, vẽ một con rùa lên quyển sổ, trong tay con rùa mang theo thuốc cao: “Ngươi một xe hàng, vào lấy đi.”

“Được, cảm ơn ông chủ Lại.”

“Ngươi là ông chủ tiệm tạp hóa Đằng Phi đúng không?”

Chữ “Đằng” không biết viết, hắn vẽ một người tí hon chịu một đao, nhe răng trợn mắt.

“Ngươi cũng một xe hàng, vào lấy đi.”

“Cảm ơn lão đại.”

“Còn ngươi là ông chủ của cửa hàng thương mại Tam Hâm đúng không?”

Chữ “hâm” cũng không viết được, cho nên hắn đã vẽ ba trái tim lên đó.

“Nửa xe hàng của ngươi cũng vào trong lấy luôn đi.”

“Cảm ơn Lại tiên sinh.”

Thạch Chí Kiên bước đến, ông chủ Lại còn tưởng là lái buôn đến lấy hàng: “Ôi chao, đừng đứng gần như vậy.” Hắn ngẩng đầu lên, thấy là Thạch Chí Kiên, không khỏi giật mình nói: “Ông chủ, tại sao ngươi lại đến đây?”

Thạch Chí Kiên gật đầu, cầm quyển sổ của ông chủ Lại nhìn mấy lần, không nhịn được cau mày. Bên trên toàn là chữ như gà bới, cũng không biết là viết cái gì.

“Ơ, đây là có ý gì?” Thạch Chí Kiên chỉ vào một hình vẽ. Một người tí hon nằm dưới đũng quần của một người tí hon khác.

Ông chủ Lại cười ha hả: “Đây là lời nói mà ta nghe trên radio, gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là sống dưới đũng quần.”

Thạch Chí Kiên bó tay, lại chỉ vào một bức tranh khác. Một người tí hon đang cưa một quả lê lớn: “Cái này thì sao?”

“A, là ta đang nhắc nhở mình, phải duy trì cưa lê với đám lái buôn đó.”

Thạch Chí Kiên trả quyển sổ lại cho ông chủ Lại. Hắn vốn muốn mắng ông chủ Lại nên học nhiều chữ hơn nữa, nhưng nghĩ lại, cho dù ném thứ quỷ này ra ngoài, đoán chừng không ai có thể hiểu được. Vì thế, hắn vỗ vai của ông chủ Lại: “Không tệ, tiếp tục cố gắng nhé.”

Ông chủ Lại đáp: “Ông chủ, ta sẽ cố gắng.”

Thạch Chí Kiên nhìn đám lái buôn chung quanh. Hắn mỉm cười phát cho mỗi người một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với mọi người.

Không ngoài dự liệu, sau khi Đới gia không ngăn cản đồ uống của Thạch Chí Kiên đổ bộ thị trường, hàng nghìn siêu thị và cửa hàng tạp hóa ở Hồng Kông đều đã bắt đầu lên kế hoạch.

Đặc biệt bốn loại thức uống do Thạch Chí Kiên sáng tạo ra đều độc đáo về hình thức, bao bì và hương vị, được người dân Hồng Kông vô cùng yêu thích.

“Ông chủ Thạch, thức uống của ngươi thật sự rất tuyệt, rất được hoan nghênh.”

“Đúng vậy, ta rất thích hồng trà, vừa chua vừa ngọt.”

“Ta thì thích tuyết lê đường phèn, hương vị ngọt mà không ngán.”

Mọi người cùng nhau tán thưởng.

Thạch Chí Kiên gật đầu, nhưng trong lòng đang có tính toán. Đến giờ này hắn vẫn chưa lấy được công thức pha chế Vương Lão Cát.

Nếu trà thảo dược Vương Lão Cát được sản xuất, một câu “nếu ngươi nóng trong người, hãy uống Vương Lão Cát”, chỉ sợ thị trường sẽ càng thêm nổ tung.

Đáng tiếc, mặc cho Thất thúc cố gắng như thế nào, gia tộc Vương thị vẫn không muốn bán lại bí quyết gia truyền trăm năm.

Trong đầu Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ miên man, hắn chợt nghe lão đại Lại chống nạnh gầm rú với một người: “Điêu Giai Quý, lần này ngươi đến làm cái gì? Còn muốn giở trò với chúng ta sao? Người của nhà máy nước ngọt chúng ta chơi đến cùng.”

Thạch Chí Kiên và mọi người nhìn sang, thấy người tên Điêu Giai Quý đang khom người đưa thuốc cho ông chủ Lại, sau đó còn đích thân đốt thuốc cho hắn: “Đại ca Lại bớt nóng. Lần trước đều là anh em ta không đúng. Ta cũng chỉ giúp người khác làm việc, thân bất do kỷ thôi.”

“Bây giờ ta đã cải tà quy chính, chuẩn bị lấy hàng của quý nhà máy. Xin đại ca Lại giơ cao đánh khẽ, cho nhiều một chút.”

Nói xong, hắn còn lén lút đưa một xấp tiền cho ông chủ Lại nhưng bị ông chủ Lại từ chối thẳng thừng: “Đừng làm mấy chuyện như vậy. Nhà máy của chúng ta từ trước đến nay luôn nói nghĩa khí. Nếu ngươi đến lấy hàng, ta chắc chắn sẽ đối xử công bằng.”

“Vâng, vâng, vâng. Đại ca Lại nói rất đúng.” Điêu Giai Quý một lần nữa cúi đầu khom lưng, mỉm cười lấy lòng đại ca Lại.

Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Điêu Giai Quý, Thạch Chí Kiên không tiếp tục để ý nữa.

Trước mặt lợi ích, hết thảy đều là cặn bã.

Hết chương 246.
Bình Luận (0)
Comment