Đới Phượng Niên bật cười, dùng tay nâng cặp mắt kính gọng vàng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Thạch Chí Kiên: “Cho dù Evian có đồng ý bỏ ra 2 xu để trợ giúp ngươi, nhưng xét cho cùng ngươi vẫn chẳng kiếm được tiền.”
Đới Phượng Ny bĩu môi: “Đúng vậy, người ta làm ăn, ngươi cũng làm ăn. Người ta kiếm bồn đầy bát, ngươi chẳng thu hoạch được đồng nào. Thật xấu hổ!”
Thạch Chí Kiên nghe xong, hắn bỗng nhiên cầm nắp chai nước uống Thạch sư phụ đặt lên bàn trà.
Thấy hắn làm như vậy, Đới Phượng Ny không biết hắn định làm cái gì.
Đới Phượng Niên tò mò nhìn Thạch Chí Kiên, không biết đối phương định giở trò gì. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi.
Đây là lần đầu tiên Đới Phượng Niên biến sắc. Trước đó hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Đới Phượng Ny giễu cợt: “Thạch Chí Kiên, ngươi đang làm cái quỷ gì thế? Thế nào, chẳng lẽ ngươi nghèo đến mức ngay cả cái nắp bình cũng phải nhặt?”
“Yên tâm đi, Đới tiểu thư, ta không nghèo đến mức như vậy đâu.”
Cùng lúc đó.
Thạch Chí Kiên cầm nắp chai, nói tiếp: “Đã đến lúc chứng kiến điều kỳ diệu!” Hắn chỉ vào đáy nắp chai, nói với Đới Phượng Niên và Đới Phượng Ny: “Mở nắp và giành giải thưởng!”
Mẹ kiếp!
Còn nữa sao?
Đới Phượng Ny vội nhìn nắp chai, chỉ thấy dưới đáy nắp chai có in: “Bảy nắp chai đổi được một hộp mì ly Thạch sư phụ.”
Ngay lập tức, Hồ Tuấn Tài giống như ảo thuật lấy ra một vật hình tròn được đóng gói đẹp mắt đặt lên bàn.
“Mì ly! Phát minh mới của ta về mì ăn liền cao cấp. Dùng giấy làm bát, còn có nĩa, có thể ăn bất cứ lúc nào. Chi phí sản xuất là 4 xu, giá bán buôn là 7 xu, bán lẻ là 1 tệ.” Thạch Chí Kiên nói: “Bây giờ ta bán giảm giá 7 xu, một hộp ta vẫn kiếm được 3 xu.”
Dừng một chút, Thạch Chí Kiên nhìn Đới Phượng Niên: “Ta bán mì gói và thức uống, kiếm tiền trên mọi mặt trận.”
Thạch Chí Kiên rời khỏi tập đoàn Đới thị, hơn nữa còn do chủ tịch Đới Phượng Niên đích thân đưa tiễn.
Đây là chuyện trước đây chưa từng có, khiến cho toàn bộ tòa nhà trở nên náo nhiệt.
“Ồ, đó là Thạch Chí Kiên được đích thân chủ tịch đưa tiễn?”
“Đúng vậy, nghe nói hắn rất có triển vọng.”
“Hắn không phải đối thủ của chủ tịch sao? Tại sao chủ tịch lại khách sáo với hắn như thế?”
“Không biết nữa, có lẽ anh hùng tiếc anh hùng.”
Nghe những tiếng bàn tán xung quanh, Đới Phượng Ny đi theo Đới Phượng Niên không nhịn được cau mày thật chặt. Trên thực tế, ngay cả nàng cũng không biết tại sao anh trai của nàng lại khách sáo với Thạch Chí Kiên như vậy.
Nguyên nhân trong đó chỉ có Đới Phượng Niên và Thạch Chí Kiên biết mà thôi.
Bây giờ, Thạch Chí Kiên đã tạo ra một chuỗi cạm bẫy, mắt xích này trong mắt xích khác, phức tạp đến mức không có cách nào giải quyết được!
Đới thị không chỉ giúp hắn mở rộng thị trường nước ngọt mà còn miễn phí quảng cáo mì ly mà hắn mới phát minh.
Nhất là loại mì ly này còn có lợi nhuận cực lớn, lại có nĩa ăn riêng, có thể ăn bất cứ lúc nào. Loại thiết kế này ngay cả Đới Phượng Niên cũng cảm thấy mặc cảm.
Hiện tại hai công ty không cần thiết phải đấu với nhau nữa. Nói cách khác, Đới thị muốn phong tỏa Thạch Chí Kiên, trừ phi Đới thị phá vỡ hợp đồng với Evian, còn Evian thì phá vỡ hợp đồng với Thạch Chí Kiên. Nhưng liên tiếp vi phạm hợp đồng như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng trái chiều quá lớn, Đới Phượng Niên đảm đương không nổi.
…
Sau khi tiễn Thạch Chí Kiên trở về, quay lại văn phòng, Đới Phượng Ny không nhịn được bước lên phía trước, ngăn anh trai mình muốn ngồi xuống: “Đại ca, tại sao ngươi lại làm như vậy? Hắn đến đây để diễu võ giương oai, ngươi còn nể mặt hắn như thế?”
Đới Phượng Niên mỉm cười, ngồi vào ghế ông chủ của mình, nhìn em gái đang cau mày đứng đó: “Hiện tại chúng ta còn cần thiết đấu với nhau nữa sao?”
“Hắn cứ bày ra những chiêu trò kỳ lạ. Vốn dĩ hắn chỉ muốn mở rộng thị trường thức uống, nhưng hiện tại ngay cả mì ly của hắn cũng trở thành người tiên phong. Cứ tiếp tục đấu nữa, chúng ta chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi.” Hắn thở dài nói tiếp: “Sản phẩm của hắn đưa ra thị trường, hiện tại thế nào cũng không ngăn cản được. Thay vì cứ tiếp tục là kẻ địch của nhau, chi bằng bắt tay nhau hợp tác?”
“Hợp tác với hắn?’ Đới Phượng Ny mở to mắt.
Đới Phượng Niên gật đầu: “Mục đích làm ăn là để kiếm tiền, không phải gây thù hằn. Ta biết ngươi không thích hắn, nhưng ngươi hãy kiên nhẫn.”
Đới Phượng Ny bó tay. Nàng nằm mơ cũng không ngờ anh trai của mình lại độ lượng như vậy, muốn hợp tác với tiểu tử họ Thạch.
Đới Phượng Ny còn đang định nói tiếp, Đới Phượng Niên đã nói: “Có thời gian ngươi hãy tìm hắn uống trà, nghiên cứu thảo luận tiểu thuyết võ hiệp. Cái gì là Thiết Huyết Đại Kỳ Môn, còn có Tuyệt Đại Song Kiêu. Ta thấy các ngươi rất có tiếng nói chung.”
Đới Phượng Ny, câm.
…
Tin tức tập đoàn Đới thị muốn hóa thù thành bạn với Thạch Chí Kiên rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Phóng viên Lư Văn Nhã của Minh Báo thậm chí còn đăng một bài trên trang nhất trong ngày với tựa đề “Biến thù địch thành tình bạn, cùng nhau đi đến tận cùng thế giới.”
Đối với điều này, phản ứng đầu tiên của thị trường là một lần nữa lại có hàng dài lái buôn đứng trước cửa nhà máy mì ăn liền Nguyên Lãng và nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua.
Lần trước là vì bức bách Thạch Chí Kiên, còn lần này là thật lòng muốn làm ăn.