Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 244 - Chương 244. Bật Nắp Chai Có Thưởng

Chương 244. Bật nắp chai có thưởng
Chương 244. Bật nắp chai có thưởng

Thạch Chí Kiên bật cười, cũng không để ý, quay sang nhìn thẳng Đới Phượng Niên, tiếp tục nói: “Nhưng ta càng thích một loại thần công khác. Năm ngoái, Cổ Long tiên sinh đã bắt đầu đăng bộ Tuyệt Đại Song Kiêu. Ta rất thích chiêu Di Hoa Tiếp Mộc Công trong bộ truyện này.”

Ánh mắt Đới Phượng Ny sáng lên: “Ta cũng đang đọc bộ đấy đấy.”

Đới Phượng Niên lại quay sang trừng nàng lần nữa.

Đới Phượng Ny vội nói: “Ba cuốn truyện vớ vẩn. Chẳng những lãng phí thời gian mà còn làm hao mòn ý chí con người. Có hại mà chẳng có lợi.” Nói xong, nàng bắt chéo chân, cúi đầu nghịch nghịch chiếc chuông ở mắt cá chân phải để che đậy sự xấu hổ của mình.

Đới Phượng Niên thầm than một tiếng. Hắn không phải là không biết tính tình của em gái mình. Nữ hài mà suốt ngày như nam nhân, ngay cả bạn cũng là mỹ nữ xinh đẹp, đúng là không thể cứu được.

Quay lại chuyện chính, Đới Phượng Niên biết trong lời nói của Thạch Chí Kiên có ẩn ý, vì thế hắn im lặng nhìn Thạch Chí Kiên.

Đối với sự bình tĩnh của Đới Phượng Niên, Thạch Chí Kiên âm thầm bội phục. Đây là hàm dưỡng và khí độ của đại nhân vật. Cho dù núi có sụp trước mặt, sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi. Cho dù trong bụng có tràn ngập nghi hoặc đến cỡ nào, hắn tuyệt đối không thể hiện ra ngoài.

“Gần đây ta có quen một người bạn đến từ nước Pháp tên Tatar.”

“Là cái tên đen thui kia?” Đới Phượng Ny ngẩng đầu, cả kinh nói.

Thạch Chí Kiên nhìn Đới Phượng Niên. Đới Phượng Niên vẫn bất động như núi.

“Không sai, chính là cái tên đen thui đó.” Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Người bạn da đen đó vừa lúc là người phụ trách nước khoáng Evian của Pháp ở Hồng Kông, còn ta và hắn cũng đã đạt thành thỏa thuận…”

Thạch Chí Kiên giơ tay, Hồ Tuấn Tài vội lấy một chai nước Evian từ trong cặp công văn đưa cho hắn.

Thạch Chí Kiên trở tay đưa chai nước Evian cho Đới Phượng Niên: “Ngươi mở ra xem đi, thỏa thuận mà chúng ta đã đạt thành nằm bên trong đó.”

Đới Phượng Niên vẫn không nhúc nhích.

Đới Phượng Ny bĩu môi: “Giả thần giả quỷ.” Tiếp theo, nàng vặn chai nước ra.

“Thỏa thuận các ngươi ở đâu? Nằm ở đâu? Cho ta xem một chút.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười chỉ vào cái nắp mà nàng đang cầm: “Nắp chai có thưởng.”

Thời đại này chưa bao giờ có khái niệm khuyến mãi như mở nắp chai có thưởng. Vì thế, Đới Phượng Ny không khỏi ngơ ngác một chút.

Đợi đến khi nàng cầm nắp chai nhìn thoáng qua, gương mặt xinh đẹp lập tức thay đổi, vội đưa nắp chai cho Đới Phượng Niên.

Chỉ thấy dưới đáy nắp chai có in: “Dùng nắp chai để đổi lấy một chai đồ uống miễn phí của Thạch sư phụ.”

Gương mặt Đới Phượng Ny không khỏi kinh ngạc, còn Đới Phượng Niên thì mặt vẫn không đổi sắc.

“Thạch tiên sinh quả thật đại tài. Ngay cả biện pháp khuyến mãi như thế mà cũng có thể nghĩ ra được.”

“Chẳng qua, nếu ta nhớ không lầm, một chai nước của ngươi vốn có giá 2 xu. Nếu đổi miễn phí, chẳng phải ngươi sẽ lỗ một chai 2 xu sao?”

Thạch Chí Kiên cười ha hả: “Đới tiên sinh, vậy thì ngươi không biết rồi, vị Tatar tiên sinh kia rất khẳng khái. Khi ký kết thỏa thuận với ta, hắn hứa nếu có người đổi một chai thức uống của ta, hắn sẽ trả cho ta 2 xu tiền phí.”

“Trả lại 2 xu?” Đới Phượng Ny bất ngờ nhưng rất nhanh khôi phục lại như bình thường.

Thạch Chí Kiên nhìn thấy, không khỏi cảm thán. Đới Phượng Niên này chẳng khác nào tượng đá, lúc nào cũng có thể vững vàng.

“Tatar kia đúng là rất biết làm ăn.” Đới Phượng Niên không biết là đang tán thưởng hay là châm chọc nữa.

“Cái này còn phải cảm ơn Tatar, ai bảo hắn là người da đen chứ.” Thạch Chí Kiên nói.

“Người da đen hòa nhập ở Pháp không dễ dàng. Nếu một người da đen như hắn muốn trở nên nổi bật ở nước Pháp, nhất định phải nỗ lực rất nhiều. Ví dụ như hoàn thành nhiệm vụ chiếm lĩnh thị trường Hồng Kông lần này.”

Đới Phượng Niên hiểu ý của Thạch Chí Kiên, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra tại sao Tatar lại làm như vậy.

“Ngươi xuất thân gia đình giàu có, ngươi sẽ không hiểu được sự quyết tâm và kiên trì của những người nghèo muốn thay đổi vận mệnh và tiến lên đâu.”

Thạch Chí Kiên nói một câu cuối cùng.

Nói thật, Thạch Chí Kiên không phải người phân biệt chủng tộc, cũng chẳng có thành kiến gì đối với người da đen. Dù sao cũng có rất nhiều người da đen xuất sắc như Michael Jackson và Michael Jordan. Tuy nhiên, hắn vẫn có sự cảnh giác sâu sắc đối với người da đen.

Ở kiếp trước, tỷ lệ người da đen ở Pháp đã tăng lên nhiều đến mức nơi từng là một quốc gia châu Âu xinh đẹp và giàu có gần như trở thành đất nước của người da đen.

Về phần Tatar, hắn khá giỏi, ít nhất hắn còn có tham vọng làm được việc lớn.

Đương nhiên, đối với Thạch Chí Kiên mà nói, lần này hắn hợp tác với Tatar, chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

“Bây giờ, Đới tiên sinh, ngươi cho rằng đầu óc của Tatar tiên sinh có bệnh cũng được, hay bị ta lừa bịp cũng được. Tóm lại, hắn đã ký hợp đồng với ta. Ta giúp hắn quảng cáo nước khoáng Evian, còn hắn sẽ giúp ta mở ra thị trường Hồng Kông.”

“Trái lại, ngươi lại giúp hắn mở ra thị trường Hồng Kông. Cho nên ta nhất định phải cảm ơn ngươi. Như vậy, ngươi đang âm thầm giúp ta đấy. Đây chính là biểu ngữ giúp người làm niềm vui.”

Hết chương 244.
Bình Luận (0)
Comment