“Ông chủ Triệu đúng là người tốt. Ta đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế thiết kế cho thiết kế chai nước giải khát của mình, vì vậy ông chủ Triệu phải trả thêm 2 xu phí sáng chế cho mỗi chai. Hắn hào phóng đến nỗi ngay cả việc tìm ta trả giá cũng không luôn, cứ thế mà sản xuất hàng loạt.”
Đới Phượng Niên là người như thế nào chứ, vừa nghe Thạch Chí Kiên nói xong đã biết được tiền căn hậu quả.
Nhất định Thạch Chí Kiên đã động tay động chân trên hợp đồng, khiến Triệu Đức Phúc không đối phó được, cứ thế mà bị lỗ vốn về phương diện đóng gói.
Thêm 2 xu cho một chai có nghĩa là Triệu Đức Phúc làm không công đơn đặt hàng kia. Ngay cả hai triệu Thạch Chí Kiên thiếu hắn cũng không cần phải trả.
“Thạch tiên sinh giỏi tính toán thật. Bội phục.” Đới Phượng Niên cầm cái chai nhìn kỹ một chút, không thể không thừa nhận thiết kế này rất đặc biệt, chẳng những nhìn có vẻ cao cấp mà còn rất thực dụng.
Ngay cả Đới Phượng Niên mà còn phải bội phục suy nghĩ này của Thạch Chí Kiên. Một cái chai nhỏ mà hắn cũng có thể chơi nhiều trò như thế, đủ gian trá.
“Thế nào, nếu Đới tiên sinh ngươi thích, tập đoàn của ngươi có thể sử dụng cái chai này, chỉ cần trả đủ phí độc quyền là được.” Trong lời nói của Thạch Chí Kiên không hề có sự trào phúng, ngược lại còn giống như đang bàn chuyện làm ăn với Đới Phượng Niên.
Trên thực tế, mặc dù Thạch Chí Kiên đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế cho việc phát minh ra chiếc chai này nhưng để chiếc chai đó thực sự trở nên phổ biến, hắn vẫn cần sự hỗ trợ của một tập đoàn lớn như tập đoàn Đới thị mới được. Nếu Đới Phượng Niên chịu bỏ qua thành kiến chịu hợp tác, đó sẽ là một tình huống đôi bên cùng có lợi. .
“Cảm ơn, cho phép ta suy nghĩ lại một chút.” Đới Phượng Niên gật đầu, không trực tiếp từ chối, đương nhiên cũng không trực tiếp đồng ý.
“Đại ca, ngươi…” Đới Phượng Ny có chút không vui, cảm thấy Thạch Chí Kiên vừa được lợi vừa cố khoe mẽ.
“Nhưng ta cảm thấy rất hiếu kỳ. Ngươi không tốn một đồng tiền nào lại hoàn thành đơn đặt hàng ba triệu, vì sao lại phải cảm ơn ta? Còn cảm ơn ta giúp người làm niềm vui nữa chứ, ta cảm thấy hổ thẹn vô cùng.” Đới Phượng Niên nheo mắt cười nói.
“Đương nhiên, nếu ngươi có suy nghĩ là ta sẽ giúp ngươi phân phối hàng hóa trong các cửa hàng của ta, để thương hiệu nước uống của ngươi chiếm lĩnh thị trường, thật ngại quá, Thạch tiên sinh, ngay từ đầu ta đã không có ý định giúp ngươi bán hàng.”
Khi Đới Phượng Niên nói những lời này, hắn vẫn mỉm cười nhưng giọng điệu vô cùng kiên quyết.
Thái độ như vậy khiến cho Thạch Chí Kiên không thể không bội phục. Có thể bỏ qua ba triệu mà mắt không thèm nháy như vậy, Đới Phượng Niên không phải người bình thường có thể so sánh.
“Thế Đới tiên sinh giữ lại nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi để dành uống từ từ? Hết hạn thì sao?”
Thạch Chí Kiên hỏi với giọng điệu đùa cợt.
Đới Phượng Niên vẫn không tức giận, cười nói: “Ta sẽ đổ toàn bộ nước uống của ngươi xuống sông. Những con tôm cá nhỏ dưới sông chắc chắc sẽ rất thích đồ uống do ngươi sản xuất. Bọn chúng thật có phúc. Cho nên, ở đây ta phải cảm ơn ngươi, Thạch tiên sinh.”
Phốc phốc! Hồ Tuấn Tài trước đó còn khiếp sợ, không ngờ Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Niên lại nói chuyện thú vị như vậy, không nhịn được bật cười ra tiếng.
“Thế nào, ngươi cười đã chưa?” Thạch Chí Kiên quay lại nhìn Hồ Tuấn Tài.
Hồ Tuấn Tài vội tằng hắng một tiếng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nghiêm túc nói: “Không, không buồn cười.”
Đại Thanh Hùng ở bên cạnh âm thầm đá hắn một cái: “Thức uống của chúng ta bị người ta rót xuống sông mà ngươi còn cười được. Coi chừng ngay cả phí luật sư cũng không thu được.”
Đới Phượng Niên làm như không phát hiện người của Thạch Chí Kiên đang “nội đấu”. Sau khi vứt xuống một quả bom, hắn không nói chuyện nữa, chỉ bưng tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Đới Phượng Ny lại càng đắc ý, để xem Thạch Chí Kiên phản kích như thế nào.
“Sao, Thạch tiên sinh, có phải ngươi đánh nhầm bàn tính hay không? Đại ca ta từ trước đến nay không thích giúp người khác khiêng kiệu, càng không giúp người khác tu luyện “giá y thần công”.”
Nói xong, Đới Phượng Ny quay sang nhìn anh trai Đới Phượng Niên.
Bình thường, Đới Phượng Niên hay bảo nàng chăm chỉ đọc sách, không thích nàng đọc tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết võ hiệp, nhưng nàng lại rất thích đọc truyện Sở Lưu Hương, Thiết Huyết Đại Kỳ Môn của Cổ Long.
Giá Y Thần Công là thần công lần đầu tiên xuất hiện trong tiểu thuyết kiếm hiệp Thiết Huyết Đại Kỳ Môn, đại ý là để cho người khác sử dụng. Đới Phượng Ny đã thuận miệng nói ra luôn câu này.
Quả nhiên, Đới Phượng Niên đã trừng nàng một cái.
Đới Phượng Ny vội làm bộ uống trà, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của đại ca.
“Ta cũng có nghe qua Giá Y Thần Công, cũng như có xem tiểu thuyết của Cổ Long tiên sinh. Không ngờ Đới tiểu thư lại là người có cùng sở thích.” Thạch Chí Kiên nheo mắt nhìn Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny hung hăng trừng mắt với Thạch Chí Kiên: “Ai thèm là người có cùng sở thích với ngươi chứ? Xú nam nhân!”