Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 242 - Chương 242. Song Long Gặp Mặt

Chương 242. Song long gặp mặt
Chương 242. Song long gặp mặt

Phía Tây Cửu Long, Vương Giác.

Tập đoàn Đới thị, phòng tiếp khách công ty.

Thạch Chí Kiên cùng với Đại Thanh Hùng và Hồ Tuấn Tài bước vào.

Hồ Tuấn Tài ôm cặp công văn quen thuộc. Thạch Chí Kiên đã nhắc nhở hắn nhiều lần. Bây giờ hắn dù gì cũng là luật sư tư nhân của Thạch Chí Kiên, phải chú ý hình tượng, đừng lúc nào cũng ôm cái cặp công văn, nhìn hèn mọn lắm.

Tuy nhiên, Hồ Tuấn Tài vẫn theo thói quen, nhất là khi gặp phải những cảnh tượng hoành tráng hoặc gặp được đại nhân vật, hắn sẽ không nhịn được mà ôm cặp công văn trong ngực thật chặt. Có như vậy, hắn mới có cảm giác an toàn.

So sánh với Hồ Tuấn Tài sợ hãi, rụt rè, Đại Thanh Hùng ngược lại khí thế như hổ. Hắn mặc đường sam, giang rộng hai tay cầm một biểu ngữ, trên đó viết: “Giúp người làm niềm vui, lấy sự tin cậy làm gốc”.

Khí thế trên mặt hắn rất nặng, ngay cả một nụ cười cũng không có, giống như đến gây rối thì đúng hơn.

Dưới sự dẫn dắt của nữ thư ký, Thạch Chí Kiên và tổng giám đốc Đới Phượng Niên của tập đoàn Đới thị đã có cuộc gặp gỡ đầu tiên.

Đới Phượng Niên nhìn Thạch Chí Kiên, Thạch Chí Kiên cũng nhìn hắn, hai người không nói chuyện với nhau.

Đới Phượng Ny bên cạnh nói: “Thạch Chí Kiên, ngươi đến đây có việc gì?”

Đới Phượng Niên ngăn cản em gái: “Phượng Ny, người đến chính là khách, đừng có bất lịch sự như vậy.” Rồi hắn chỉ vào ghế sofa mời Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, mời ngồi.”

Thạch Chí Kiên tìm một ghế salon ngồi xuống, cơ thể thẳng tắp nhìn Đới Phượng Ny.

Đại Thanh Hùng và Hồ Tuấn Tài ngồi phía sau hắn, giống như hai vị tướng quân.

“Thạch tiên sinh trông trẻ nhỉ, nhìn còn nhỏ hơn em gái Đới Phượng Ny của ta.” Đới Phượng Niên ngồi đối diện Thạch Chí Kiên, quan sát tướng mạo, khí độ của đối phương, khẽ mỉm cười gật đầu: “Quả nhiên là đẹp trai lịch sự.”

Nếu người không biết nội tình, nhất định sẽ tưởng rằng Đới Phượng Niên có cảm tình với Thạch Chí Kiên, đang chọn chồng cho em gái mình.

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Đới tiên sinh khách sáo rồi, tuy ta còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được phép lịch sự. Lần này đến gặp, ta không có mang quà gì. A Hùng, mau đưa biểu ngữ cho Đới tiên sinh.”

Đại Thanh Hùng tiến lên một bước, giơ cao biểu ngữ để Đới Phượng Niên nhìn rõ nội dung

“Giúp người làm niềm vui, lấy sự tin cậy làm gốc.”

“Thạch Chí Kiên tặng tập đoàn Đới thị.”

“Ngày 27 tháng 12 năm 1967.”

Đới Phượng Niên vẫn mỉm cười, ngược lại Đới Phượng Ny thì đứng ngồi không yên, chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên nói: “Biểu ngữ? Thạch Chí Kiên, ý của ngươi rốt cuộc là gì?”

Lần này Đới Phượng Ny không ngăn cản em gái, chỉ nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên không chút e sợ, đối mặt với Đới Phượng Niên: “Ta tặng biểu ngữ đương nhiên là để cảm ơn Đới tiên sinh đã nâng đỡ. Nhà máy nước ngọt của ta quá nhỏ, muốn mở ra thị trường sẽ rất khó. Không ngờ Đới tiên sinh chịu giúp đỡ, để nhà máy của ta lên trang nhất của các tờ báo lớn, còn giúp ta phân phối hàng, những ba trăm cửa hàng lận. Cảm ơn!”

Đới Phượng Niên mỉm cười: “Người đâu, mau nhận biểu ngữ đi.”

Nữ thư ký tiến lên, tiếp nhận biểu ngữ từ trong tay của Đại Thanh Hùng. Đại Thanh Hùng nói với nàng: “Nhớ cất kỹ, dùng bằng tơ lụa thêu đấy, đắt lắm.”

Đới Phượng Niên bảo người mang trà đến, mời Thạch Chí Kiên dùng trà, nhìn thế nào cũng giống như đang nói chuyện với bạn cũ.

“Thạch tiên sinh quá khen rồi, ta chỉ làm bổn phận của mình mà thôi. Ta cảm thấy hiếu kỳ ngươi làm sao giải quyết số tiền hai triệu sẽ đưa cho Hồng Xương?”

“Sao vậy? Đới tiên sinh còn chưa liên lạc được với ông chủ Triệu Đức Phúc sao? Lần này ông chủ Triệu rất nghĩa khí. Chẳng những tiếp nhận đơn đặt hàng của ta, mà còn khẳng khái nhận luôn đóng gói bao bì cho ta. A, chính là loại này.”

Thạch Chí Kiên bảo Hồ Tuấn Tài đặt một chai nước lên bàn.

Đới Phượng Niên và Đới Phượng Ny nhìn chai nước uống, chỉ cảm thấy nó không khác gì đồ uống thông thường, ngoại trừ chai dày hơn một chút và có một chiếc cốc ở bên ngoài miệng chai.

Dưới cái nhìn chăm chú của Đới Phượng Niên và Đới Phượng Ny, Thạch Chí Kiên cầm chai nước trên bàn, thoải mái nạy cái cốc gắn trên miệng chai ra, vặn nắp chai nước rồi rót vào trong cái cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Chà, mùi vị không tệ. Đới tiên sinh có muốn nếm thử hay không?”

Đới Phượng Niên và Đới Phượng Ny nhìn thấy rõ, chiếc cốc cùng một thể với cái chai. Khi mua một chai nước sẽ được tặng kèm một cái cốc.

Thạch Chí Kiên nhìn Đới Phượng Niên và Đới Phượng Ny đang há to miệng, trong lòng không nhịn được mà bật cười.

Thật ra đây là thiết kế của nước uống đặc biệt Đông Bằng kiếp trước. Cốc và chai cùng một thể, vô cùng thuận tiện. Nhất là khi uống có thể chia thành nhiều lần để uống.

Sau khi nước uống Đông Bằng được đưa ra thị trường, hãng cũng dựa vào bao bì đồ uống đặc biệt, thậm chí kỳ lạ này để trực tiếp mở cửa thị trường đồ uống chức năng đạt giới hạn hàng ngày trong mười một ngày giao dịch liên tiếp.

Hết chương 242.
Bình Luận (0)
Comment