Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 241 - Chương 241. Tặng Biểu Ngữ

Chương 241. Tặng biểu ngữ
Chương 241. Tặng biểu ngữ

Một tay khác Thạch Chí Kiên cầm một cốc trà, mỉm cười nói với đầu dưa hấu: “Cái này, không có.”

Mở ra, trống không.

Hắn lại mở cốc trà thứ hai: “Cái này cũng không có.”

Quả nhiên, sau khi mở ra, cốc trà trống không.

Sắc mặt đầu dưa hấu bắt đầu thay đổi.

Thạch Chí Kiên không mở cốc trà thứ ba, hai tay chắp sau lưng nói: “Nếu xúc xắc đã không nằm trong hai cốc trà kia, đương nhiên nó sẽ nằm trong cốc trà thứ ba, đúng không?”

Đầu dưa hấu vội móc ra mười tệ: “Cao thủ, không tiễn.”

Hai người kia nhìn Đại Thanh Hùng ngực đầy lông đứng sau lưng Thạch Chí Kiên, cũng không dám lên tiếng.

Thạch Chí Kiên nhận lấy mười tệ, thuận tay đưa cho Đại Thanh Hùng: “Cầm uống trà đi.”

“Kiên ca, bây giờ chúng ta làm gì?”

“Làm gì? Đương nhiên là mở chiếc cốc còn lại rồi.” Thạch Chí Kiên chắp tay sau lưng, ánh mắt nheo lại.

Đại Thanh Hùng không khỏi hồ đồ.

Chờ đám người Thạch Chí Kiên đi rồi, đầu dưa hấu lau mồ hôi lạnh, mở chiếc cốc thứ ba ra, chỉ thấy bên trong rỗng tuếch.

Mở cốc sao?

Thạch Chí Kiên,

Thích nhất!

Công ty nước giải khát Hồng Xương.

“Ngươi nói cái gì?” Ông chủ béo mập Triệu Đức Phúc bật dậy khỏi ghế, điếu thuốc xì gà đang ngậm trong miệng thiếu chút nữa rớt xuống, hai mắt mở đến căng tròn nhìn chằm chằm cấp dưới đang báo cáo.

“Đúng vậy, ông chủ. Mấy công ty nước giải khát yêu cầu tăng 2 xu cho mỗi chai nước.”

“Bọn hắn điên rồi sao? Bọn hắn đang cướp tiền à?” Triệu Đức Phúc kêu lên.

Mỗi chai tăng 2 xu, muốn hoàn thành đơn đặt hàng chẳng phải phải bỏ ra hai triệu sao?

“Không phải, bọn hắn nói đây là loại chai đóng gói mới nhất. Người phát minh ra loại chai này đã xin cấp bằng sáng chế thiết kế, tính bọn hắn 2 xu tiền bản quyền cho mỗi chai. Bọn hắn cũng bất đắc dĩ mà thôi.”

“Không sử dụng loại chai đó thì không được à?” Triệu Đức Phúc tức đến muốn nổ tung.

“Đúng vậy, ông chủ. Trong bản ký kết hợp đồng giữa chúng ta và Thạch Chí Kiên có ghi, chúng ta phải sử dụng mẫu mã bao bì của bọn hắn cho đồ uống.”

Cấp dưới không thể không lấy ra bản hợp đồng, chỉ cho Triệu Đức Phúc xem.

Triệu Đức Phúc nheo mắt đọc lại thật kỹ. Mẹ kiếp, quả thật có một điều khoản như vậy.

Lúc trước, bởi vì Thạch Chí Kiên nói muốn tiết kiệm thời gian, cho nên hắn mới vội vã ký hợp đồng. Hắn và luật sư của công ty không kiểm tra cẩn thận.

Rầm.

Triệu Đức Phúc nện nắm đấm xuống bàn làm việc cái rầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn kiếp kia dám chơi ta.”

Hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm cấp dưới: “Điều tra thêm, người giữ bằng sáng chế của thiết kế là ai? Ta muốn đích thân nói chuyện với hắn, có thể ra giá cao một chút.”

Bị buộc đến đường cùng, Triệu Đức Phúc không thể không thỏa hiệp. Dù sao, nếu một tuần không hoàn thành được nhiệm vụ, hắn chẳng những không lấy được hai triệu mà còn lỗ một triệu rưỡi.

Cấp dưới do dự một rồi đáp: “Thật ra ta đã điều tra việc này.”

“Là ai?”

“Thạch Chí Kiên.”

Rầm! Huyết áp Triệu Đức Phúc tăng cao, té từ trên ghế té xuống đất.

Đới Phượng Niên là nhất đại thiên kiêu. Mặc dù hắn rất bội phục Thạch Chí Kiên đủ hung ác và đủ độc, dám giao đơn đặt hàng cho Hồng Xương làm nhưng vẫn không coi trọng Thạch Chí Kiên có thể xoay người.

Giống như hắn đã nói, hiện tại Thạch Chí Kiên chỉ có năm trăm nghìn tiền mặt, làm sao có thể có đủ hai triệu mà giao cho Hồng Xương?

Thanh toán không được, nhà họ Đới có thể một ngụm nuốt sạch nhà máy ở Nguyên Lãng của Thạch Chí Kiên, còn có nhà máy nước ngọt ở vịnh Thổ Qua.

Hai ngày qua, Đới Phượng Niên bận rộn hợp tác với Tatar để phát triển thị trường nước khoáng Evian, cho nên hắn không quá chú ý đến động tĩnh của Thạch Chí Kiên.

Hôm nay vất vả lắm mới có thời gian rảnh, Đới Phượng Niên vừa mới trở lại văn phòng của tập đoàn thì phát hiện ra điểm là lạ.

“Cái gì? Ngươi nói ông chủ Hồng Xương Triệu Đức Phúc vào bệnh viện rồi sao?”

“Đúng vậy.” Nữ thư ký đáp: “Trước đó Triệu tiên sinh đã gọi cho ngươi rất nhiều lần nhưng ngươi bận quá nên không nghe.”

“Tại sao ngươi làm việc không phân lớn nhỏ như vậy?” Đới Phượng Niên tức giận nói: “Chuyện quan trọng như thế lại không nói cho ta biết?”

Nữ thư ký giật mình. Bình thường Đới Phượng Niên rất hòa nhã trước mặt cấp dưới, dễ thân dễ gần, ít khi phê bình cấp dưới của mình.

“Ta… ta xin lỗi. Đới tiên sinh, ta sai rồi.”

Đới Phượng Niên có chút bối rối, trong lòng có một loại dự cảm rất không tốt. Theo như hắn suy đoán, Hồng Xương không thể xảy ra vấn đề mới đúng. Tại sao Triệu Đức Phúc lại đột nhiên vào bệnh viện vậy?

Cầm điện thoại lên, Đới Phượng Niên đầu tiên gọi đến công ty Hồng Xương, hỏi thăm Triệu Đức Phúc xảy ra chuyện gì.

Không đợi Đới Phượng Niên lên tiếng hỏi, em gái của hắn Đới Phượng Ny đột nhiên xông vào, mặt biến sắc nói: “Không xong rồi, đại ca, tên khốn Thạch Chí Kiên đến đây. Đồng thời hắn còn đưa một biểu ngữ.”

“Cái gì, biểu ngữ?”

Đới Phượng Niên chợt cảm thấy trong không khí có một hương vị khiến người ta hít thở không thông.

Hết chương 241.
Bình Luận (0)
Comment