Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 240 - Chương 240. Mở Cốc

Chương 240. Mở cốc
Chương 240. Mở cốc

Tatar không khỏi quay đầu nhìn lại. Hắn nhìn thấy một nam nhân mặc vest trắng rất đẹp trai đang nhìn mình.

Tatar dùng tiếng Quảng Đông hỏi lại: “Ngươi là ai?”

Nam nhân mặc vest trắng từ trong tay lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tatar, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chào, ta là Thạch Chí Kiên.”

---

Hôm sau.

Giống như không có chuyện gì xảy ra, nhà máy nước ngọt An Nhạc vẫn đang sản xuất các loại nước ngọt mới một cách có trật tự, bốn loại đồ uống phổ biến chính liên tục được sản xuất từ nhà máy, vẫn còn rất nhiều xe đang chờ giao hàng tại cổng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người biết nội tình không khỏi có chút sửng sốt. Thạch Chí Kiên đủ cố chấp, đến lúc này vẫn còn kiên trì?

Trên thực tế, mọi thứ bề ngoài có vẻ bình lặng nhưng thực chất lại rất hỗn loạn.

Trong nhà máy sản xuất nước ngọt An Nhạc, mọi người đều đang tỏ ra bận rộn để tránh suy nghĩ.

Bởi vì mọi người không dám suy nghĩ, sợ suy nghĩ rồi sẽ không còn đấu chí.

Nhà máy nước ngọt vất vả lắm mới hồi sinh. Bọn hắn cũng không dễ dàng tìm lại được công việc một lần nữa như vầy. Nhưng bây giờ, bọn hắn rất có thể sẽ chết lần nữa.

Dù sao, lần này nhà họ Đới quá lớn cũng quá hung ác. Thạch Chí Kiên lẻ loi một mình, làm sao có thể đấu lại người ta?

Một nhà máy sản xuất nước ngọt nho nhỏ, không thể nào chống cự lại sự tấn công của tập đoàn Đới thị.

Mặc kệ là ông chủ Lại hay là Phì Tử Khôn, thậm chí các công nhân bên dưới đều cho rằng, lần này bọn hắn chỉ còn một con đường chết.

Ngay cả công nhân nhà máy cũng cho rằng như thế, càng không cần phải nói giới truyền thông bên ngoài.

Nữ phóng viên Lư Nhã Văn của Minh Báo đã đăng lên trang nhất với tiêu đề: “Sự tái sinh và phá hủy của một nhà máy nước ngọt.”

Thạch Chí Kiên rất xảo quyệt khi mua lại nhà máy nước ngọt, nhưng lần này hắn bị Đới thị phục kích. Tóm lại, bài báo đã chế nhạo Thạch Chí Kiên rất nặng nề.

Kết luận, thiếu trí tuệ và tinh thần chiến đấu!

Điều này có nghĩa là Thạch Chí Kiên không có tài chính để làm ăn lớn mà chỉ có trí tuệ để làm những việc của người bình thường.

Sau khi bài viết này được đăng lên, Thạch Chí Kiên ngay lập tức trở thành đối tượng chế giễu của nhiều doanh nhân Hồng Kông.

Vốn dĩ mọi người đều có chút ghen tị với công ty kinh doanh thực phẩm mới nổi này. Dù sao hắn chỉ mất chưa đầy nửa năm để khởi nghiệp thành công và sở hữu hai nhà máy. Loại “dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng” như thế đã bỏ xa rất nhiều tinh anh xuất thân từ hào môn vọng tộc, người ta không ghen ghét mới là lạ.

Bây giờ, Thạch Chí Kiên từ “thiên chi kiêu tử” của ngành thực phẩm bị đánh về nguyên hình, đám tinh anh kia rốt cuộc cũng thở phào một hơi, cho rằng người nghèo của Hồng Kông thì vẫn là người nghèo, muốn xoay người đi lên nhất định phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, ít nhất cũng phải bị đám hào môn vọng tộc bọn hắn nghiền ép mới được.

Là bạn của Thạch Chí Kiên, đám người Lôi Lạc, Hào cà thọt và Từ tam thiếu không chủ động liên lạc với hắn. Mặc dù bọn hắn biết Thạch Chí Kiên đang thiếu tiền, nhưng bọn hắn cũng biết mặc dù Thạch Chí Kiên bình thường trò chuyện rất vui vẻ, nhưng hắn rất kiêu ngạo, tuyệt đối không tìm bọn hắn nhờ giúp đỡ.

Sự thật cũng đúng như vậy. Thạch Chí Kiên từ đầu đến cuối đều không có suy nghĩ tìm bọn hắn giúp đỡ. Hắn vẫn tuân theo câu nói kia, con người phải luôn dựa vào chính mình.

Quán trà đường phố.

Thạch Chí Kiên thích thú uống một bát trà mía lau. Hắn rất thích mùi vị của loại trà này. Chẳng những có thể thanh nhiệt giảm ho mà còn có thể cải thiện tinh thần.

Đại Thanh Hùng đi theo bên cạnh Thạch Chí Kiên, trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Thạch Chí Kiên uống xong bát nước trà, hắn chợt thấy ven đường có một quán nhỏ chơi trò đoán cốc.

Kiểu sạp lừa đảo này có thể thấy ở khắp mọi nơi. Bọn hắn bày một chiếc bàn có ba cốc trà nhỏ trên đó, đặt một con xúc xắc vào trong, để người chơi đoán xem viên xúc xắc nằm trong cốc trà nào. Nếu đoán đúng, người chơi sẽ thắng tiền.

Thạch Chí Kiên bước qua, chắp tay sau lưng nhìn một chút.

Nhà cái cắt quả đầu dưa hấu, còn có thêm hai người phụ. Ba người đang mặt ủ mày chau ngáp ngắn ngáp dài vì không có khách, không ngờ Thạch Chí Kiên lại bước đến.

“Có chơi không?”

“Chơi một ván.”

“Chơi bao nhiêu?”

“Mười tệ.”

“Mười tệ? Đoán đúng thưởng cho ngươi mười tệ.”

Mười tệ là chơi lớn, trong lòng đầu dưa hấu cực kỳ vui vẻ.

Hai người phụ việc ở bên cạnh gào to: “Muốn phát tài, còn phải xem vị tiên sinh này có may mắn hay không.”

Đầu dưa hấu bắt đầu tráo đổi cốc trà.

Rất nhanh, cốc trà ngừng lại, đầu dưa hấu nhìn Thạch Chí Kiên. Bây giờ ngươi hãy đoán xúc xắc nằm ở cốc trà nào đi?

Thạch Chí Kiên mỉm cười, chắp một tay sau lưng: “Ngươi đừng mở, để cho ta mở. Ta thích nhất là mở mấy thứ này.”

Hết chương 240.
Bình Luận (0)
Comment