Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 250 - Chương 250. Chuyện Tốt Liên Tục

Chương 250. Chuyện tốt liên tục
Chương 250. Chuyện tốt liên tục

Mặc dù việc thành lập công ty mới của Thạch Chí Kiên chưa được công bố ra bên ngoài, hắn cũng không mời bất kỳ người thân, bạn bè nào đến làm khách quý, nhưng hắn vẫn không thể không cho tin tức này ra ngoài.

Trong đó, “giận tím mặt” nhất là Từ Thế Huân Từ tam thiếu. Hắn tìm Thạch Chí Kiên, đưa tay vặn cổ của đối phương: “Ngon nhỉ, thành lập công ty, chuyện lớn như vậy mà cũng không thèm nói cho ta biết, sợ mời ta uống rượu chứ gì? Được, ngươi không mời ta thì ta mời ngươi. Nào, đi uống rượu trước.”

Nhà hàng hải sản Thái Bạch, tầng ba.

Mỹ nữ ngồi cùng, rượu ngon món ngon cần cái gì có cái đó.

“Ngươi đúng là không có tâm, chuyện lớn như vậy cũng không cho ta biết, ta cảm thấy đau lòng.” Từ tam thiếu uống nhiều rượu, gương mặt đỏ bừng.

“Ta không thông báo cho ngươi là không muốn ngươi tốn kém.” Thạch Chí Kiên tự mình rót một tách trà thấm giọng: “Còn nữa, lần trước ta không vay tiền của ngươi là bởi vì ta biết ngươi không có tiền. Nếu có tiền, sáu trăm nghìn tiền nợ của ta có nên trả trước hay không?”

“Coi như ta cái gì cũng chưa nói.” Vừa nhắc đến tiền, Từ tam thiếu lập tức trở mặt không quen biết.

Thạch Chí Kiên cười nói: “Bây giờ vũ trường của ngươi cũng đã đi vào quỹ đạo, kiếm không ít tiền. Khi nào thì chia hoa hồng đây, ta chờ lấy tiền đấy.”

“Ngươi nhìn xem ngươi dung tục đến cỡ nào. Vừa thấy mặt đã nhắc đến tiền, nhắc nhiều sẽ tổn thương tình cảm. Chúng ta là anh em tốt, thiên kim không đổi.” Từ tam thiếu ợ một cái chỉ toàn mùi rượu.

Thạch Chí Kiên vỗ trán: “Coi như ta nói sai đi. Chúng ta đổi chủ đề khác, tam thiếu ngươi định mở vũ trường thôi sao? Không định làm thêm việc gì khác à?”

Từ tam thiếu đưa tay ôm một mỹ nữ vào lòng, hôn lên mặt nàng một cái: “Có rượu có thịt, còn có mỹ nhân là ta thỏa mãn lắm rồi.”

Lúc này, tầng thứ ba của hải sản Thái Bạch, ngoại trừ mấy em tiếp viên cùng nhân viên phục vụ thì cũng chỉ có Thạch Chí Kiên và Từ Thế Huân.

“Thật sao?” Thạch Chí Kiên cầm tách trà hỏi lại một câu.

Từ tam thiếu bỗng khóc rống lên.

Đám mỹ nữ bên cạnh hắn không khỏi ngạc nhiên, không biết tại sao Từ tam thiếu lại phát điên như vậy.

Thạch Chí Kiên vẫy tay ra hiệu mấy em tiếp viên lui xuống.

“A Kiên, nói thật, ta hâm mộ ngươi lắm. Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bây giờ còn có nhà máy, rồi thành lập công ty. Công ty tên quái gì thế? Thần Thoại đúng không? Là người thì biết dã tâm của ngươi không nhỏ, muốn tạo ra một thần thoại thuộc về Hương Giang.”

“Còn ta thì sao, bây giờ ta chỉ có một vũ trường. Mặc dù ta cũng có phần trong sự nghiệp của gia tộc nhưng ta lại không thể tùy tiện nhúng tay vào.”

“Không thể tùy tiện nhúng tay thì đấu tranh cho nó. Trên đời này không ai muốn nhìn ngươi khóc nhè, chỉ muốn nhìn ngươi bị chê cười. Vậy thì ngươi hãy đứng trên đỉnh đi, quan sát bọn hắn, để bọn hắn ngưỡng vọng hơi thở của ngươi.”

‘Nói hay lắm, ta thích câu nói này của ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải giúp ta.” Từ tam thiếu bỗng nhiên nắm lấy tay của Thạch Chí Kiên.

“Gì nữa đây?” Thạch Chí Kiên trừng Từ tam thiếu: “Lần trước là vay tiền, lần này là gì nữa?”

“Không phải vay tiền.”

“Vậy thì được.”

“Ta sẽ ném sáu trăm nghìn của ngươi vào công ty vận tải Từ thị.”

Phốc. Thạch Chí Kiên phun ngụm trà trong miệng ra.

“Đừng nên kích động. Công ty sắp tổ chức đại hội cổ đông tổng kết cuối năm. Ta sẽ dùng danh nghĩa của ngươi mua một ít cổ phần. Đến lúc đó, ngươi chính là cổ đông. Như vậy, khi tổ chức đại hội, ngươi có thể đến giúp ta.”

“Ngươi có lầm hay không vậy? Ngươi không nói với ta câu nào đã lấy tiền của ta đi mua cổ phần công ty nhà mình?”

“Đừng có kinh ngạc như vậy. Cổ phần của nhà chúng ta không phải muốn mua là mua, nhất là bên mảng vận tải.”

“Nói như vậy ta còn phải cảm ơn ngươi?” Thạch Chí Kiên trừng mắt nhìn Từ tam thiếu.

Từ tam thiếu tự biết mình đuối lý: “Mặc dù cổ phần của ngươi không nhiều, nhưng nhất định có thể kiếm tiền, đồng thời còn kiếm rất nhiều tiền. Hơn nữa, ngươi đầu tư ở đâu mà chẳng phải đầu tư?”

“Nói đi, đến lúc đó ta giúp ngươi như thế nào?”

“Đương nhiên là đứng về phía của ta, ủng hộ ta.” Từ tam thiếu đang say rượu, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên: “Ta muốn cướp công ty vận tải đường thủy.”

Thạch Chí Kiên một chút kinh ngạc cũng không có, vẫn nhàn nhã uống nước trà như cũ.

Từ tam thiếu bất mãn: “Ngươi thấy ta có dã tâm như vậy mà không a một tiếng, kinh ngạc một chút nào sao? Tối thiểu nhất cũng phải trợn mắt há hốc mồm chứ?”

“Thật đáng sợ. Ta sợ quá đi.” Thạch Chí Kiên vội vỗ ngực: “Như vậy được chưa?”

“Giả tạo quá.” Từ tam thiếu thở dài: “Kỹ năng diễn xuất của ngươi quá tệ. Ngươi nên xem bộ phim Độc Tí Đao đang hot hiện nay đi. Nếu cảnh phim không kích thích được ngươi, ta sẽ gọi ngươi một tiếng lão đại.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói kỹ năng diễn xuất của ngươi quá tệ.”

“Câu tiếp theo.”

“Phim hot.”

“Tên phim?”

“Độc Tí Đao.”

“Rất hot sao?”

Từ tam thiếu kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên: “Không phải cái quỷ gì ngươi cũng biết à? Doanh thu phòng vé của bộ phim này gần như hơn một triệu rồi.”

“Hay quá.” Thạch Chí Kiên đột nhiên nhảy dựng lên.

“Phim của người ta kiếm hơn một triệu, ngươi kích động cái gì?”

“Bộ phim này của ta.”

“Cái gì?”

Hết chương 250.
Bình Luận (0)
Comment