Công ty điện ảnh Thiệu thị.
Văn phòng giám đốc sản xuất.
Khi Trâu Văn Hoài nghe được bộ phim Độc Tí Đao đạt doanh thu phòng vé một triệu, chẳng những hắn không vui mừng mà còn cảm thấy sợ hãi, đồng thời thầm than một tiếng: “Không được rồi.”
Cùng lúc đó, reng reng reng, điện thoại trên bàn hắn vang lên. Đâu dây bên kia truyền đến một giọng nói: “Là Văn Hoài sao? Trưa nay sang nhà của ta dùng cơm.”
Người gọi điện thoại là Lục thúc Thiệu Nghị Phu. Hắn là ông trùm điện ảnh hiện nay. Bình thường, hắn rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho người khác, nhất là gọi điện thoại hẹn cấp dưới ăn cơm. Nếu đổi lại là một người nào đó, người đó nhất định sẽ vui mừng vô cùng, nhưng Trâu Văn Hoài biết, bữa cơm này sẽ rất khó nuốt.
…
Biệt thự sân vườn của nhà họ Thiệu được xây dựng ở khu sườn núi cảng đảo, có diện tích hơn 20.000 thước. Dù tính bằng mét vuông cũng vẫn là 2.000 mét vuông.
Như căn nhà 5 tầng của Thạch Chí Kiên ở vịnh Đồng La, nằm trong khu vực đông đúc đã là 200.000. Nhưng căn biệt thự sân vườn này của Thiệu thị lại lên đến 2 triệu.
Ngay cả căn biệt thự của Lôi Lạc ở vịnh nước cạn cũng chỉ là con kiến so với căn biệt thự sân vườn của Thiệu Nghị Phu.
Biệt thự này được nhà họ Thiệu mua vào những năm 1930. Vào thời điểm đó, Thiệu thị vẫn đang phát triển ở những nơi như Nam Dương, Singapore, Malaysia và Thái Lan. Cả hai cha con đều dốc sức làm việc ở Nam Dương. Sau khi nhìn thấy có cơ hội thì bọn hắn mới quay lại Hồng Kông để kinh doanh phim ảnh.
Những người hàng xóm của Thiệu thị đều là những đại nhân vật số một số hai của Hồng Kông, trong đó bao gồm chủ tịch hiệp hội bất động sản Hồng Kông Lợi Triệu Thiên, gia chủ của gia tộc Lợi thị. Còn có chủ tịch hiệp hội trang sức Hồng Kông Trịnh Ngọc Đồng, hoặc ông trùm Đổng, ông trùm Bao của liên đoàn vận tải biển Hồng Kông.
Có thể nói, khu biệt thự sườn núi bao gồm hơn phân nửa ông trùm phú hào của Hồng Kông với các hoạt động kinh doanh như phim ảnh, vận tải đường thủy, trang sức, tài chính, vô hình hình thành một vòng tròn rất đặc biệt. Đừng nói giới tinh hoa Trung Quốc chen vào muốn rách cả da đầu, ngay cả quý tộc người Anh cũng chạy theo như vịt.
Gần trưa, Trâu Văn Hoài mua một hộp café trắng, đặc sản của Mã Lai tại một cửa hàng bán đồ nước ngoài gần đó.
Đây là loại café mà Thiệu nghị Phu thích uống nhất. Năm đó, Thiệu Nghị Phu lập nghiệp tại địa khu Tân Mã Thái, hắn thường xuyên uống loại café này để nâng cao tinh thần.
Mua café xong, Trâu Văn Hoài lái xe đến nhà họ Thiệu.
Bước vào căn biệt thự sân vườn, hắn thấy người làm của nhà họ Thiệu đang đứng bên ngoài chờ sẵn. Nhìn thấy Trâu Văn Hoài, người này vội vàng nhận lấy áo khoác của hắn rồi mang ra một đôi dép lê.
Trâu Văn Hoài thay dép lê xong, hắn bước vào trong nhà ăn.
“Thiệu tiên sinh, chào ngươi.”
Khi Trâu Văn Hoài bước vào trong nhà ăn, Thiệu Nghị Phu mặc một bộ đường trang thoải mái ngồi bên cạnh bàn ăn, đeo cặp mắt kính đen cũ kỹ đọc báo. Lúc này, bên cạnh bàn ăn còn có một người, là đối thủ của Trâu Văn Hoài ở Thiệu thị, Chu Độ Văn.
Chu Độ Văn là một trong những phụ tá đắc lực của ông trùm Thiệu, phụ trách công việc quảng cáo của Thiệu thị, nhưng vẫn muốn nhúng tay vào nghiệp vụ sản xuất. Trâu Văn Hoài lại là cường nhân thế hệ này. Ngoại trừ quản lý công việc mua sắm, hắn còn quản lý luôn bộ phận sản xuất, khiến cho Chu Độ Văn không có gì để làm.
Chu Độ Văn thấy Trâu Văn Hoài bước vào, hắn nở một nụ cười đầy thâm ý.
“Ồ, ngươi đến rồi à? Mau ngồi xuống đi, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm.” Thiệu Nghị Phu nói, đầu không nhấc lên, mắt vẫn dừng ở tờ báo.
“Đây là café trắng mà ta mua. Khi ngươi làm việc vào ban đêm, có thể pha uống cho tỉnh táo.”
“Có lòng.” Thiệu Nghị Phu ngẩng đầu, gấp tờ báo trong tay lại.
Người làm bên cạnh bước lên nhận lấy hộp café trắng.
Thiệu Nghị Phu chờ Trâu Văn Hoài ngồi xuống, đưa tờ báo gấp tới: “Hôm nay ngươi có đọc báo hay không?”
Trâu Văn Hoài nhận lấy tờ báo, nhìn về phía Thiệu Nghị Phu: “Doanh thu phòng vé của Độc Tí Đao vượt quá một triệu. Ta có đọc tin tức này.”
“Không biết Trâu huynh có cảm tưởng gì không?” Người nói câu này là Chu Độ Văn ngồi đối diện.
Thiệu Nghị Phu cũng không ngăn cản, còn tháo mắt kính xuống, lấy khăn mềm lau qua.
Trâu Văn Hoài đương nhiên hiểu lời này của Chu Độ Văn là có ý gì, hắn không lên tiếng trả lời.
Chu Độ Văn vẫn không chịu buông tha: “Trâu huynh, không phải ta muốn nói ngươi, tại sao ngươi lại gây ra chuyện lớn như vậy? Một bộ phim doanh thu hơn môt triệu cứ như vậy mà làm lợi cho người ngoài? Đây mới chỉ là phòng vé ở Hồng Kông. Nếu tính luôn thị phần ở nước ngoài, người kia chẳng phải sẽ kiếm hơn một triệu nữa hay sao?”