“Khụ khụ, đương nhiên là được rồi.” Trịnh Thiệu Thu từ trong túi áo khoác lấy chiếc kính râm gấp gọn của mình ra, kiêu ngạo đeo lên sống mũi, rồi mới nhận lấy giấy bút. Xoẹt, xoẹt, xọe, rồng bay phượng múa, ngay cả hắn cũng không biết viết cái gì, ký tên hoàn tất.
“Ồ, tên của ngươi hay quá.”
“Ta cũng muốn ký tên.”
“Ta nữa.”
Dưới sự ồn ào của ba nữ hài, lập tức chung quanh có rất nhiều người nhận ra Trịnh Thiệu Thu.
“Ồ, tuyết lê đường phèn.”
“Đúng là hắn rồi.”
“Ta thích vũ đạo của hắn ghê.”
“Ta thích ca khúc của hắn.”
Mọi người xông đến, bao vây Trịnh Thiệu Thu vào chính giữa, có người nắm tay, có người ôm, còn có rất nhiều người yêu cầu ký tên.
Trịnh Thiệu Thu ai đến cũng không từ chối, rất nghiêm túc hoàn thành nguyện vọng của từng người. Cuối cùng, người tập trung càng lúc càng nhiều, hắn vô cùng phấn khởi.
“Để cảm ơn mọi người, bây giờ ta sẽ biểu diễn lại đoạn ca múa này.” Trịnh Thiệu Thu đứng trước mặt mọi người, bắt chước ban nhạc Beatles nổi tiếng vào thời đại này, tạo dáng rất ngầu, bắt đầu uốn mông ca hát: “Ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, tuyết lê đường phèn ngọt ngào. Nào, mọi người cùng nhau hát theo ta.”
Thế là, liên hoan đại hợp xướng bắt đầu.
Khiến cho ông chủ nhà hàng gõ thật mạnh vào chảo đang xào: “Mẹ kiếp, đây là đại nhạc hội của các ngươi hở? Các ngươi làm như thế, làm sao ta buôn bán?”
…
Hồng hộc, hồng hộc.
Mọi người cuối cùng cũng giải tán. Trịnh Thiệu Thu thở phì phò ngồi lại ghế của mình.
Thạch Chí Kiên đưa cho hắn một ly nước, Trịnh Thiệu Thu uống một hơi cạn sạch.
“Hình như ngươi rất nổi tiếng thì phải.”
“Thật sao?” Gương mặt Trịnh Thiệu Thu tràn ngập sự vui mừng.
“Nhưng có ai đó nói rằng sau này sẽ không tiếp tục hát bài hát kia nữa. Bằng không sẽ tự tử ngay tại chỗ…”
“Khụ khụ…” Trịnh Thiệu Thu ho khan, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng rồi chỉ vào đằng trước, nói lảng đi: “Ngươi nhìn kìa, hình như Trâu tiên sinh đến rồi.”
Thạch Chí Kiên thuận theo phương hướng của Trịnh Thiệu Thu nhìn lại, chỉ thấy Trâu Văn Hoài từ một chiếc xe kéo bước xuống, đang rút tiền thanh toán.
Thế là, Thạch Chí Kiên giơ tay gọi ông chủ: “Làm phiền cho thêm một phần bên này.”
Khi Trâu Văn Hoài đến, Thạch Chí Kiên lịch sự đứng dậy đón tiếp, Trịnh Thiệu Thu lại càng không dám khinh thường, cũng cuống quýt đứng lên. Bây giờ hắn vẫn còn ăn cơm của Thiệu thị. Nói đến, Trâu Văn Hoài là lãnh đạo trực tiếp của hắn.
“Thật ngại quá, Trâu tiên sinh, ta hẹn ngươi ở đây, ngươi không ngại chứ?” Thạch Chí Kiên kéo một cái ghế để Trâu Văn Hoài ngồi xuống.
Trâu Văn Hoài cau mày, nhìn thoáng xung quanh, dường như không quá ưa thích hoàn cảnh ầm ĩ như thế này.
Tuy nhiên, người được mời là khách, hắn không thể so đo quá nhiều. Hắn nhìn cái ghế, lại cau mày, đang định móc khăn tay lau sạch, đã thấy Thạch Chí Kiên trước một bước dùng khăn tay lau qua cái ghế một lần.
Lần đầu tiên Trâu Văn Hoài đột nhiên có hảo cảm đối với Thạch Chí Kiên.
Lần trước gặp mặt, Thạch Chí Kiên đùa bỡn hắn. Lúc đó, Trâu Văn Hoài vô cùng tức giận. Nhất là hôm nay lại bị ông trùm Thiệu mời đến Hồng Môn Yến, bây giờ phải nghỉ phép dài hạn, tâm trạng của hắn lại càng thêm phiền muộn. Lúc này, Thạch Chí Kiên cư xử với hắn như vậy, nhiều ít khiến cho hắn có cảm giác được tôn trọng.
Trịnh Thiệu Thu ở bên cạnh nhìn hành động của Thạch Chí Kiên, không khỏi líu lưỡi.
Nói đến, Thạch Chí Kiên cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, còn nhỏ hơn cả hắn, nhưng đối phương cư xử rất trầm ổn, lão luyện, khiến cho Trịnh Thiệu Thu có cảm giác mình giống như đàn em. Thỉnh thoảng trong lòng hắn có chút không phục, nhưng bây giờ nhìn cách đối nhân xử thế của Thạch Chí Kiên, hắn lại chịu phục. Nếu đổi lại là hắn, hắn không nghĩ nhiều như vậy, cũng không làm được như vậy.
Trâu Văn Hoài vừa ngồi xuống, vừa lúc nhân viên phục vụ đưa bình trà và chén trà đến.
Thạch Chí Kiên biết Trâu Văn Hoài có bệnh sạch sẽ, hắn vội cầm lấy cái chén trà, dùng nước trà cọ rửa ba lần, sau đó mới châm lại bình trà, đưa đến trước mặt Trâu Văn Hoài. “Trâu tiên sinh, hôm nay ngươi đến đây chính là nể mặt ta, ngươi uống trà trước đi.”
Trâu Văn Hoài cũng không cầm chén trà lên, kéo ống tay áo nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu nói: “Thật ngại quá, ta không thể ở đây quá lâu được, có gì ngươi cứ nói thẳng.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Có vẻ như Trâu tiên sinh rất bận, lần này ta mời ngươi đến là vì…”
Không đợi Thạch Chí Kiên nói hết câu, Trâu Văn Hoài đã nói trước: “Là vì doanh thu phòng vé của bộ phim Độc Tí Đao đúng không? Thạch tiên sinh, ngươi cứ yên tâm, Trâu mỗ ta không phải loại người không giữ chữ tín. Nếu đã ký hợp đồng, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm cuối cùng.”
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Mặc dù doanh thu phòng vé của Độc Tí Đao hơn một triệu nhưng tiền vẫn chưa được chuyển về. Cho nên, ngươi chờ thêm mấy ngày nữa.”
Trịnh Thiệu Thu bên cạnh làm sao biết được những chuyện này. Nghe xong, đầu hắn liên tục chuyển động. Ý gì đây? Thạch tiên sinh cũng có phần trong bộ phim Độc Tí Đao? Hắn đầu tư vào lúc nào thế?