Trong lúc Trịnh Thiệu Thu đang suy nghĩ lung tung, Thạch Chí Kiên nói: “Trâu tiên sinh hiểu lầm rồi. Ta mời ngươi đến không phải vì chuyện doanh thu phòng vé mà bởi vì chuyện của Thu Tử.” Hắn chỉ vào Trịnh Thiệu Thu ngồi bên cạnh: “Bây giờ hắn đang làm việc ở Thiệu thị. Ta hy vọng Trâu tiên sinh có thể nể mặt ta, cho hắn cơ hội.”
Trâu Văn Hoài quay sang nhìn Trịnh Thiệu Thu.
Trịnh Thiệu Thu vội nâng chén trà lên, lịch sự nói: “Xin chào, Trâu tiên sinh. Ta tên Trịnh Thiệu Thu, rất hân hạnh được biết ngươi.”
Lúc này, Trâu Văn Hoài mới xác định Thạch Chí Kiên mời cơm hắn không phải đòi nợ gì cả, là do hắn nghĩ quá rồi.
“Thu Tử à? Trách không được nhìn ngươi quen mặt quá. Ngươi đang quay với đạo diễn nào?”
“Là đạo diễn Tưởng Vĩ Quang.”
“Là hắn à?” Trâu Văn Hoài cau mày. Tưởng Vĩ Quang không nổi tiếng cho lắm, nhưng có một đặc điểm là rất thích làm việc với các ngôi sao lớn. Trần Bảo Châu, Lâm Giao, Tào Đạt Hoa đều là những người mà hắn yêu thích.
Đáng tiếc, không biết là do trình độ của hắn quá kém hay là thời vận không được tốt. Lần nào hắn quay với ngôi sao lớn, doanh thu phòng vé đều không được tốt. Vì thế, hắn được người ta gọi là thuốc độc phòng vé, đạo diễn dở nhất.
Trâu Văn Hoài nói với Thạch Chí Kiên: “Thật ngại quá, nếu ngươi nói việc này sớm hơn, có lẽ ta có thể giúp được một tay. Nhưng bây giờ ta phải nghỉ phép dài hạn rồi, lực bất tòng tâm.”
Nói xong, Trâu Văn Hoài nâng chén trà lên, ra hiệu với Trịnh Thiệu Thu một chút: “Thu Tử, ngươi đừng có trách ta.”
Trịnh Thiệu Thu có chút thất vọng, nhưng Trâu Văn Hoài khách sáo như vậy, ngược lại khiến cho hắn có chút kích động, vội nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch: “Làm gì có, Trâu tiên sinh, ngươi chính là thần tượng của ta.”
Thạch Chí Kiên nhìn ra được tâm trạng của Trâu Văn Hoài có chút sa sút, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một suy nghĩ to gan.
Nếu hắn nhớ không lầm, bởi vì ý tưởng kinh doanh không hợp, Trâu Văn Hoài đã mỗi người một ngả với ông trùm Thiệu Nghị Phu. Năm 1970, hắn rời khỏi Thiệu thị, mang theo Hà Quan Xương, Thái Vĩnh Xương, Lương Phong và Trần Tự Cường, thành lập công ty điện ảnh Gia Hòa vô cùng nổi tiếng sau đó.
Còn bất đồng ý kiến kinh doanh cụ thể như thế nào, nói trắng ra là phân chia không đồng đều. Còn nữa, hắn còn nhắm vào quyền lực của Thiệu thị.
Ông trùm Thiệu thị luôn một tay che trời, làm chuyện gì cũng đều tự quyết định. Trâu Văn Hoài, Hà Quan Xương những kiêu hùng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là người làm công cao cấp chứ không phải đối tác.
Ngoài ra, Thiệu thị có hệ thống quản lý theo chiều dọc từ trên xuống, vận hành từ rất lâu. Đối với mệnh lệnh của thượng cấp, ngươi chỉ có thể chấp hành và phục tùng, tuyệt đối không được từ chối. Nếu ngươi làm sai, mặc kệ ngươi có quyền cao chức trọng trong Thiệu thị đến cỡ nào, ngươi cũng sẽ dễ dàng bị knock out.
Theo Thạch Chí Kiên được biết, ở kiếp trước cũng bởi vì Trâu Văn Hoài muốn dùng thân phận đối tác hợp tác làm phim với ông trùm Thiệu, nhưng bị ông trùm Thiệu trực tiếp đẩy vào lãnh cung. Đầu tiên, hắn tước đoạt quyền quản lý bộ phận sản xuất của Trâu Văn Hoài, sau đó để Phương Nghệ Hoa thay thế thân phận người phụ trách mua hàng, khiến Trâu Văn Hoài trở thành người không có thực quyền ở Thiệu thị. Khi đó, mới bức bách Trâu Văn Hoài hợp tác với đám người Hà Quan Xương vốn đã có bất mãn với Thiệu thị, cùng nhau rời khỏi Thiệu thị.
Hiện tại, Thạch Chí Kiên suy đoán có khả năng là vì chuyện hắn mua đứt Độc Tí Đao, khiến cho Trâu Văn Hoài và ông trùm Thiệu xuất hiện mâu thuẫn, Nếu bây giờ hắn thêm một mồi lửa, biết đâu Trâu Văn Hoài sẽ rời khỏi Thiệu thị thành lập công ty sớm.
Đã như vậy, vì sao hắn lại không chen vào?
Thạch Chí Kiên cầm chén trà, ánh mắt chuyển động.
Hiện tại, công ty Thần Thoại do hắn phụ trách mới thành lập, việc cần làm nhất bây giờ là quảng bá và xây dựng thương hiệu, những việc này tốn rất nhiều tiền. Nếu có được một công ty điện ảnh thuộc về mình, không phải làm ít công to sao?
Có cần thiết phải tài trợ cho phim của người khác không?
Có cần thiết phải nịnh nọt người khác, để bọn hắn chèn quảng cáo cho sản phẩm của ngươi trong phim không?
Ngươi là ông chủ, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, quá thoải mái.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Chí Kiên đã có tính toán. Hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Lúc này, hắn mới ngẩng đầu nheo mắt nhìn Trâu Văn Hoài, thử thăm dò: “Thật ngại quá, Trâu tiên sinh, ngươi đừng trách ta lắm miệng. Ta thấy tâm trạng của ngươi hình như không được tốt. Thật ra, ta rất khâm phục ngươi. Sở dĩ Thiệu thị có được thành tựu như ngày hôm nay, trong mắt của ta, công lao của ngươi không thể bỏ qua.”
Trâu Văn Hoài nghe xong, thở dài một tiếng, lại nâng chén trà lên uống một hơi, nhưng phát hiện bên trong đã hết nước.
Trịnh Thiệu Thu tay mắt lanh lẹ, đang định châm trà, Thạch Chí Kiên đã đoạt trước: “Uống trà nào thống khoái như uống rượu chứ?”
Nói xong, Thạch Chí Kiên vẫy tay với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Phục vụ, mang rượu lên.”