Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 256 - Chương 256. Làm Điều Gì Đó Lớn Lao

Chương 256. Làm điều gì đó lớn lao
Chương 256. Làm điều gì đó lớn lao

Uống rượu ba phiên, thức ăn năm vị.

Trâu Văn Hoài vốn nói chỉ ngồi một lát rồi rời đi, nhưng hắn lại ngồi hơn một tiếng.

Lúc này, hắn uống hơi nhiều rượu, mặt đỏ bừng đến mang tai, hai mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu.

Thạch Chí Kiên biết thời cơ đã chín muồi, lập tức nháy mắt với Trịnh Thiệu Thu.

Hôm nay, Trịnh Thiệu Thu là người bồi rượu chính. Thấy Thạch Chí Kiên nháy mắt, hắn bưng ly rượu lên mời rượu lần nữa. Lần này Trâu Văn Hoài nói mình không uống nổi nữa rồi.

Thạch Chí Kiên không miễn cưỡng, bảo Trịnh Thiệu Thu ngồi xuống.

Vừa nãy Trịnh Thiệu Thu ăn thịt, thịt nhét trong kẽ răng, cho nên hắn cất một cây tăm, sau đó hắn nói mình muốn đi tiểu, đến một nơi không người lén lút xỉa răng.

Thạch Chí Kiên rót cho Trâu Văn Hoài một chén trà rồi nói: “Trâu tiên sinh không cần thương tâm. Thật ra ta cũng có nghe thấy chuyện của ngươi.”

“Sao? Chẳng lẽ nhanh như vậy đã truyền ra ngoài rồi sao?” Trâu Văn Hoài ngẩn người.

Thạch Chí Kiên không giải thích, chỉ nói: “Bây giờ ngươi nghỉ phép một thời gian dài, cho dù sau này quay về làm việc lại, vị trí quản lý sản xuất và quản lý mua sắm chỉ sợ khó mà đảm bảo. Hai vị trí này là mạng sống của Thiệu thị. Ông trùm Thiệu chắc chắn bắt đầu dùng một số người nghe lời mình. Tướng tài kiệt ngạo bất tuần như Trâu tiên sinh, làm sao hắn có thể yên tâm được?”

Câu nói này nói đúng tiếng lòng của Trâu Văn Hoài. Ngoài ra, phân tích của Thạch Chí Kiên một lần nữa đã chứng minh hắn bị ông trùm Thiệu ghẻ lạnh. Nếu không truyền ra ngoài, làm sao Thạch Chí Kiên lại biết nhiều như thế?

Người nào cũng sĩ diện, nhất là loại “văn nhân” giống như bọn hắn.

Trâu Văn Hoài đang rầu rĩ không vui, nghe Thạch Chí Kiên nói xong, hắn uống cạn sạch chén trà, sau đó dằn mạnh chén trà xuống bàn cái cạch.

“Việc tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Lần này mặt mũi của Trâu Văn Hoài ta coi như mất sạch.”

“Trâu tiên sinh, ngươi không thể nói như vậy. Ta thấy, đây chính là một cơ hội.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Trâu Văn Hoài nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên chậm rãi hớp một ngụm trà: “Bây giờ ông trùm Thiệu cho ngươi nghỉ phép một thời gian dài, nhưng ngươi lại không làm gì có lỗi với Thiệu thị. Thế thì vì sao ngươi không rời khỏi Thiệu thị, tự mình làm điều gì đó lớn lao?”

“Làm điều gì đó lớn lao” giống như tiếng sấm ngang qua, đinh tai nhức óc.

Trâu Văn Hoài say khướt chợt tỉnh rượu ba phần.

Thạch Chí Kiên làm như không hay không biết, nói tiếp: “Thế giới lớn như vậy, ngươi nên ra ngoài nhìn. Ngươi sẽ phát hiện nó rất đặc sắc.”

Trâu Văn Hoài im lặng.

Hắn không phải không muốn ra ngoài, nhưng ra ngoài thì làm cái gì bây giờ?

Hiện tại, Thiệu thị như mặt trời ban trưa, ai dám đối nghịch với ông trùm Thiệu?

Không có vốn liếng mạnh ủng hộ, làm phim chỉ có con đường chết.

Đúng lúc này, Thạch Chí Kiên nói một câu: “Thật ra ta cũng cảm rất hứng thú đối với điện ảnh.”

Trâu Văn Hoài không phải người ngu. Thạch Chí Kiên vừa nói xong, hắn lập tức hiểu ra.

“Thì ra Thạch tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú đối với điện ảnh sao? Vậy ngươi có dự định mở công ty điện ảnh à?”

Thạch Chí Kiên mừng thầm: “Nếu có thể, ta cũng muốn thử xem.”

Trâu Văn Hoài mỉm cười, một nụ cười khinh miệt.

“Thử? Thạch tiên sinh không khỏi nhìn điện ảnh quá nông cạn rồi. Ngươi có biết điện ảnh là một môn kinh doanh, càng là một môn nghệ thuật, không phải tùy tiện thử một chút là có thể thành công. Ngay cả kỳ tài ngút trời như ông trùm Thiệu cũng phải tốn nửa đời người lăn lộn trong cái nghề này mới có được thành công như ngày hôm nay.”

“Trâu tiên sinh, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không phải nói điện ảnh dễ làm, ta chỉ nhắc nhở ngươi đừng coi nhẹ mình. Ta biết rời khỏi Thiệu thị cần dũng khí rất lớn. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ ở đằng sau ủng hộ ngươi.”

“Ủng hộ ta? Bảo ta sang làm công cho ngươi?” Trâu Văn Hoài bật cười, cho rằng mình đã sớm nhìn thấu tâm tư của Thạch Chí Kiên.

“Sai, chúng ta là hợp tác với nhau. Ta không giống như ông trùm Thiệu nắm hết quyền hành. Con người của ta khá lười nhác. Nếu ta thật sự thành lập công ty điện ảnh, chỉ sợ phải dựa vào Trâu tiên sinh ngươi nhiều hơn.”

“Ngươi nói nhiều cũng vô dụng. Bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một thương nhân nho nhỏ, làm sao có thể chống lại Thiệu thị được?”

“Thương nhân nho nhỏ thì cũng là thương nhân. Tựa như con kiến cắn chết con voi, không thử làm sao biết được?”

Lúc này, Trịnh Thiệu Thu xỉa răng quay về, thấy Thạch Chí Kiên và Trâu Văn Hoài đang nói chuyện khí thế ngất trời, không nhịn được liền hỏi: “Hai vị nói cái gì mà vui vẻ vậy?”

Trâu Văn Hoài không để ý đến hắn.

Thạch Chí Kiên cũng không nói chuyện.

Trịnh Thiệu Thu cảm thấy xấu hổ. Vừa nãy hai người này còn cười cười nói nói với mình, bây giờ lại trở mặt không quen biết.

Trịnh Thiệu Thu ngồi xuống chỗ của mình.

Thạch Chí Kiên nhấc bình trà rót cho Trâu Văn Hoài một chén, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi có định suy nghĩ một chút hay không?”

Hết chương 256.
Bình Luận (0)
Comment