Trâu Văn Hoài không lên tiếng, chỉ cầm chén trà nhấp một ngụm.
Trịnh Thiệu Thu ở bên cạnh hỏi: “Suy nghĩ chuyện gì?”
Trâu Văn Hoài nói: “Ngươi bảo ta làm sao mà tin ngươi?” Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn Thạch Chí Kiên.
“Đơn giản thôi. Gần đây ta thành lập một công ty tên là Thần Thoại. Cho nên, ta dự định viết một kịch bản để quảng bá cho công ty của mình. Tên của kịch bản là Thần Thoại. Thậm chí ngay cả ca khúc chủ đề ta cũng đã nghĩ luôn, cái tên cũng vẫn là Thần Thoại.”
Trâu Văn Hoài ngẩn người. Hắn không ngờ Thạch Chí Kiên đã có sự chuẩn bị chứ không phải ăn nói lung tung.
Thạch Chí Kiên xấu hổ vô cùng. Vì biểu đạt thành ý, hắn đành phải có lỗi với Thành Long rồi.
“Chi bằng chúng ta đánh cược với nhau đi.” Trâu Văn Hoài nói: “Nếu ngươi thật sự có thể viết ra được một kịch bản ưu tú, đến lúc đó chúng ta có thể thương lượng lại chuyện hôm nay cũng không muộn.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, biết mình đã thuyết phục được Trâu Văn Hoài, tối thiểu nhất đã khiến hắn động tâm.
“Tốt, Trâu tiên sinh thống khoái như vậy, chúng ta đập tay làm lời thề với nhau đi.”
Bốp bốp.
Thạch Chí Kiên và Trâu Văn Hoài vỗ tay với nhau.
Trịnh Thiệu Thu ở bên cạnh không hiểu: “Các ngươi làm cái gì vậy? Nói cho ta biết đi.”
Thạch Chí Kiên một lần nữa nâng tách trà lên: “Trâu tiên sinh, mời uống trà.”
Trâu Văn Hoài bị Thạch Chí Kiên kích thích tinh thần, không còn che giấu nữa, thoải mái cầm chén trà lên, uống một hơi cạn sạch: “Trà ngon.”
Trịnh Thiệu Thu bên cạnh có cảm giác giống như mình đã bỏ qua cái gì đó.
…
Thạch Chí Kiên chia tay Trịnh Thiệu Thu và Trâu Văn Hoài, ngồi xe taxi về vịnh Đồng La.
Taxi thời đại này rất khan hiếm, bởi vì chi phí đắt đỏ, yêu cầu đối với lái xe cũng cao, nhất là phải biết tiếng nước ngoài, vì thế số lượng không nhiều.
Thạch Chí Kiên cũng ăn may, lúc này gọi được một chiếc.
Xuống xe, thanh toán tiền xong, Thạch Chí Kiên bước lên lầu.
Đến lầu ba, khi đi ngang phòng của Nhiếp Vịnh Đàn, Thạch Chí Kiên hơi dừng lại một chút rồi rón rén bước qua.
Hắn biết mình về muộn, sợ đánh thức người khác.
Hắn bước vào phòng của mình, bật đèn, uống một tách nước trà. Cảm thấy người mình vẫn còn đầy mùi rượu, hắn rón rén bước ra khỏi phòng, chuẩn bị lên ban công tầng năm hóng gió, xua tan mùi rượu.
Không ngờ hàng xóm Nhiếp Vịnh Đàn cũng đang ở đó, quay lưng về phía hắn, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.
Thạch Chí Kiên thấy tình huống không ổn, chuẩn bị quay người chuồn đi. Hắn thật sự không thỏa mãn nổi khẩu vị của thiếu nữ nghệ thuật.
Hắn còn chưa kịp quay người, Nhiếp Vịnh Đàn đằng sau đã lên tiếng: “Ta đáng sợ như vậy sao? Ngươi hở thấy ta là bỏ chạy?”
“Làm gì có? Nhiếp tiểu thư đừng có hiểu lầm.” Thạch Chí Kiên xoay người lại, mỉm cười nhìn Nhiếp Vịnh Đàn.
Nhiếp Vịnh Đàn mặc một bộ sườn xám xẻ cao, để lộ đôi chân dài, một cơn gió thổi qua làm rối tung mái tóc dài của nàng. Gương mặt của nàng đẹp như tranh vẽ, ánh mắt như đầm nước hồ thu nhìn thẳng vào hắn.
“Vừa nãy ta thấy ngươi hình như đang suy nghĩ, sợ quấy rầy ngươi. Cho nên ta mới quay người đi như vậy.”
“Thạch tiên sinh ngươi đúng là có lòng.”
“Đừng gọi ta là Thạch tiên sinh, nghe xa lạ quá. Gọi ta là Kiên ca được rồi.”
“Kiên ca? Không biết năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Ta mười tám, hết năm nay sẽ mười chín, còn ngươi thì sao?”
“Ta vừa lúc mười chín tuổi.”
“Khụ khụ, đêm nay trăng tròn nhỉ.”
“Ngươi không gọi ta một tiếng Đàn tỷ tỷ sao?”
“Ta vẫn cho rằng bối phận sắp xếp theo số tuổi rất dung tục.”
“Thế nào mới không dung tục?”
“Ta thấy, đối mặt với ánh trăng đẹp như vậy, chúng ta đừng nên thảo luận vấn đề này mới đúng. Nhiếp tiểu thư, muộn như thế này rồi mà ngươi còn chưa đi ngủ?”
“Ngủ không được.”
“Ngủ không được thì đếm cừu, hiệu nghiệm lắm đấy.”
“Ta đã đếm rồi nhưng vẫn ngủ không được.”
“Vậy thì tìm người…” Ban đầu Thạch Chí Kiên định nói tìm người ngủ cùng, chợt nhớ đến người ta là hoàng hoa đại khuê nữ, nói như vậy thì có vẻ tùy tiện quá.
“Tìm người làm cái gì?” Nhiếp Vịnh Đàn chớp đôi mắt đẹp nhìn Thạch Chí Kiên.
“Tìm người cùng ngươi… ừm, tâm sự, nói chuyện nghệ thuật, suy nghĩ về cuộc sống.” Thạch Chí Kiên chợt nhớ đến cái này dường như là của tên Hồ Tuấn Tài kia hay nói thì phải.
“Thì ra Thạch tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú đối với nghệ thuật? Ta còn cho rằng ngươi không thích nói chuyện nghệ thuật với ta chứ.”
“Làm gì có? Ta thích nói chuyện nghệ thuật với ngươi lắm.” Thạch Chí Kiên lấy hết can đảm nói.
Quả nhiên, Nhiếp Vịnh Đàn lại bắt lấy đó làm chủ đề: “Không biết gần đây Thạch tiên sinh có bài hát gì nữa không?’ Ánh mắt của nàng bắt đầu tỏa sáng, tràn đầy chờ mong.
Thạch Chí Kiên tránh ánh mắt đói khát của nàng, chắp tay sau lưng nhìn trăng sáng nói: “Trăng đêm nay đẹp quá, trăng sáng có từ bao giờ…”
“Cái này hình như là thơ của Tô Thức.”
“Đầu giường trăng sáng soi…”
“Cái này là của Lý Bạch.”
“Chúng ta đừng nên nói về trăng nữa.” Thạch Chí Kiên không thể không đối mặt về hiện thực.
“Thế chúng ta bàn về cái gì?”
“Bàn về… đúng rồi, thần thoại.”
“Thần thoại là cái gì?”
“Thần thoại là ca khúc ta mới sáng tác gần đây.” Tinh thần của Thạch Chí Kiên bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.
“Thạch tiên sinh, ngươi lại có ca khúc mới rồi hay sao?”