“Đúng vậy, vốn ta không có, nhưng bị buộc phải có.”
“Ơ, ngươi nói cái gì vậy?”
“Ta nói bài hát này là do Baby sáng tác ra.”
“Baby là ai?”
“Baby là bạn gái của Tiểu Minh ca.”
“Tiểu Minh ca là ai?”
“Tiểu Minh ca là… ngươi không nên hỏi nhiều như vậy, ngươi có muốn nghe hay không?”
“Ta im đây, ngươi hát đi.” Nhiếp Vịnh Đàn thức thời ngậm miệng lại, ánh mắt đẹp lóe lên nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên hắng giọng. Kiếp trước, hắn không thuộc bài này cho lắm, làm sao đây?
Mặc kệ.
“Giải thoát ta khỏi nỗi đợi chờ huyền bí, ngàn sao rơi rụng và gió tung bay, cuối cùng cũng dìu được nàng vào lòng, hai trái tim cùng chung nhịp đập…”
Thạch Chí Kiên cất tiếng hát, tận lực bắt chước cái giọng tang thương và nặng nề của Thành Long.
“Hãy tin trái tim ta mãi không đổi thay, ngàn năm đợi chờ có ta nguyện ước, dẫu phải qua bao mùa đông buốt giá, ta quyết không buông tay…”
Đây là giọng nữ, nhưng mặc kệ, cứ tiếp tục.
Thạch Chí Kiên nhịn không được lại chuyển giọng hát của mình sang giọng nữ. Quán tính đáng chết.
Hai mắt Nhiếp Vịnh Đàn trở nên say mê, hoàn toàn không phát hiện ra.
Đạo nhạc kiếp trước cũng có chỗ tốt, hát sai không ai biết.
Rất nhanh, Thạch Chí Kiên đã hát xong bài Thần Thoại rời rạc, sau đó hắn ung dung nhìn Nhiếp Vịnh Đàn: “Chính là bài hát này. Nhiếp cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhiếp Vịnh Đàn không trả lời. Thạch Chí Kiên còn tưởng rằng nàng đang do dự: “Ngươi cứ nói đi, phê bình một hai câu, hoặc khen một hai câu gì cũng được, ta không ngại đâu.”
Nhiếp Vịnh Đàn vẫn không lên tiếng. Nhìn kỹ lại, chỉ thấy hai mắt nàng đỏ bừng. Khóc?
Cái quỷ gì thế?
Thạch Chí Kiên giật mình, vội móc khăn tay đưa tới: “Nhiếp cô nương, có phải ta hát không hay hù ngươi rồi không? Ta biết bài hát này khó hát, ta còn chưa nắm vững nhịp cao nhịp thấp gì của nó nữa.”
“Thật ngại quá, ta có thể mượn vai của ngươi không?”
Không đợi Thạch Chí Kiên trả lời, Nhiếp Vịnh Đàn đã ngả đầu vào vai hắn, khóc nức nở, nước mắt thấm ướt áo của hắn.
“Bài hát này rất hay, cũng rất thê lương, giống như một người đang đợi người yêu ngàn năm của mình.” Nhiếp Vịnh Đàn nói.
Thạch Chí Kiên cầm khăn tay, cánh tay cứng ngắc giữa không trung. Hắn nhìn thấy con bướm sinh động như thật đằng sau cổ của nàng. Khoảng cách gần như vậy lại càng cảm thấy nó chói lọi. Mũi của hắn ngửi được mùi hương tỏa ra từ tóc của nàng. Chà, thật dễ chíu!
“Thông qua bài hát của ngươi, ta giống như nhìn thấy rất nhiều hình ảnh. Một nữ tử khiêu vũ trên trường thành trong tuyết trắng mênh mông cho nam nhân mà nàng yêu mến xem.”
“Nhưng hai người không thể ở cùng một chỗ, mặc kệ là sống hay là chết.” Nhiếp Vịnh Đàn vừa khóc vừa nói: “Lòng ta đau quá, đau quá. Tại sao ta lại đau như vậy?”
Thạch Chí Kiên không nhịn được, cánh tay cứng ngắc rơi xuống, ôm Nhiếp Vịnh Đàn vào lòng, vừa cầm khăn tay giúp nàng lau nước mắt vừa an ủi: “Nữ hài ngốc, chỉ một ca khúc thôi mà, cần chi phải khóc nhiều như vậy làm gì?”
…
Gió đêm thổi,
Người say mê.
Cũng không biết qua bao lâu, Nhiếp Vịnh Đàn mới bình phục tâm trạng, ngượng ngùng tách khỏi người Thạch Chí Kiên: “Xin lỗi.”
“Không sao, vai của ta miễn phí, ngươi thích dựa bao lâu cũng được.”
Nhiếp Vịnh Đàn mỉm cười, nước mắt vẫn còn vương, nhìn nàng lại càng vũ mị.
“Bài hát này không phải Baby sáng tác đúng không?”
“Tại sao?”
“Bài hát này ngươi hát khá lúng túng. Còn nữa, người hát bao gồm cả nam lẫn nữ mới đúng.” Nhiếp Vịnh Đàn lớn mật nhìn Thạch Chí Kiên: “Vừa rồi ngươi hát giọng nữ thật khó nghe.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười xấu hổ: “Ta chỉ biết uyển chuyển trữ tình một chút. Giọng nữ cao quá, ta lên không nổi.”
“Bài hát này cũng là ngươi sáng tác đúng không?”
“Không phải.”
“Lại gạt ta.”
“Không có.”
“Được rồi, bất kể có phải ngươi sáng tác hay không, hãy đồng ý với ta…”
“Sao?”
“Ta muốn viết lại bài hát này.”
“Tùy ngươi. Nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Sau này ngươi đừng mặc sườn xám ra ban công đứng nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì nói chuyện với ngươi sẽ khó tập trung tinh thần.”
Thạch Chí Kiên uyển chuyển khen ngợi như vậy khiến cho Nhiếp Vịnh Đàn như mở cờ trong bụng. Nàng xấu hổ nhìn Thạch Chí Kiên: “Ta nhận lời ngươi.”
Nhưng không ngờ Thạch Chí Kiên lại nói: “Ta chỉ nói chơi thôi. Thật ra ta thích ngươi mặc sườn xám, tà xẻ càng cao càng tốt.”
Nhiếp Vịnh Đàn lập tức ngượng ngùng, nhìn cũng không dám nhìn Thạch Chí Kiên.
Trong lúc bầu không khí khá mập mờ, bỗng nhiên có người tằng hắng: “Hơn nửa đêm rồi, hai người các ngươi làm cái gì trên này?”
Thạch Chí Kiên và Nhiếp Vịnh Đàn giật mình, đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy Thạch Ngọc Phượng đang mở to mắt nhìn bọn hắn.
“Ta đi xuống trước.” Nhiếp Vịnh Đàn giống như nai con chạy thoát.
Thạch Chí Kiên nhìn chị của mình: “Hơn nửa đêm rồi ngươi lên đây làm gì?”
Thạch Ngọc Phượng giơ thùng nhựa đựng nước tiểu có hoa văn tinh xảo lên: “Đi đổ nước tiểu.”
Thạch Chí Kiên nói: “Có bịa đặt cũng không nói như vậy. Đây là ban công, chẳng lẽ lên ban công đổ nước tiểu?”