Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 259 - Chương 259. Có Đắng Thì Mới Có Thể Nâng Cao Tinh Thần

Chương 259. Có đắng thì mới có thể nâng cao tinh thần
Chương 259. Có đắng thì mới có thể nâng cao tinh thần

Thạch Ngọc Phượng đổ nước tiểu vào trong một bụi hoa ở ban công: “Chẳng phải như vầy là được rồi sao? Chẳng những không lãng phí mà còn có thể tưới hoa.”

Thạch Chí Kiên trợn tròn mắt. Cái này mà cũng được sao?

“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Tại sao ngươi và Nhiếp tiểu thư lại ở đây? Vừa rồi các ngươi đã làm cái gì?” Thạch Ngọc Phượng hỏi liên tiếp.

Thạch Chí Kiên hoài nghi nếu hắn không thành thật trả lời, nàng sẽ mời hắn uống trà sữa tư pháp mất. Hắn vội nói: “Không có gì, ngủ không được nên lên ban công. Tình cờ gặp, chúng ta nói chuyện tâm sự thôi.”

“Ta đã nói rồi, người ta là nữ hài trong sạch.”

Không đợi Thạch Ngọc Phượng nói hết câu, Thạch Chí Kiên đã nói: “Ta biết rồi, ta sẽ chú ý.”

“Chú ý, chú ý, lúc nào ngươi cũng nói như vậy. Ngươi có biết không, bây giờ có lời đồn nói ngươi và Nhiếp tiểu thư không trong sạch. Nàng và ngươi có cái đó, cho nên nàng mới có thể trả nổi tiền thuê nhà.”

“Cái đó là cái gì?”

“Biết rõ còn cố hỏi.” Thạch Ngọc Phượng cảm thấy em trai của mình chỉ biết học hư.

Thạch Chí Kiên ngáp một cái: “A, buồn ngủ quá, ta xuống ngủ trước đây.”

“Mới nói vài câu đã muốn đi.”

Thấy em trai của mình muốn đi, Thạch Ngọc Phượng nói: “Ngày mai ngươi có rảnh hay không?”

“Làm cái gì?” Thạch Chí Kiên bước xuống cầu thang.

“Về Thạch Giáp Vĩ một chuyến. Ta muốn gặp lại hàng xóm cũ.”

“Được.” Thạch Chí Kiên đưa lưng về phía chị của mình, giơ tay lên.

“Tên khốn này.” Thạch Ngọc Phượng oán trách một câu: “Nhiếp tiểu thư vốn không tệ. Đáng tiếc không cha không mẹ. Cũng không biết trước kia là người như thế nào?”

Sáng hôm sau, Thạch Chí Kiên đến tòa nhà Anh Kinh trên đường Nathan Cửu Long.

Hiện tại công ty cổ phần thực phẩm Thần Thoại đã chính thức thành lập được ba ngày. Mặc dù Thạch Chí Kiên đã giao rất nhiều chuyện cho Lưu Giám Hùng quản lý, nhưng hắn cũng không thể vung tay làm chưởng quỹ được. Hắn vẫn phải đến công ty vào buổi sáng, đồng thời còn phải đến sớm hơn cả nhân viên. Có như vậy thì mới làm gương tốt, để nhân viên thấy mình “chăm chỉ”.

Đến công ty, Thạch Chí Kiên phát hiện có người đến còn sớm hơn cả mình, đồng thời còn cầm đồ lau nhà ra sức lau sàn nhà.

Nhìn bóng dáng có chút quen thuộc. Không phải Tô Ấu Vi thì còn ai nữa chứ?

“Ấu Vi, tại sao ngươi lại làm những chuyện này?” Thạch Chí Kiên hỏi.

Tô Ấu Vi quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Chí Kiên, nàng vội lau mồ hôi trên trán, mỉm cười để lộ hàm răng trắng noãn: “Lưu đại ca bảo ta làm quản lý cấp cao gì đó nhưng ta thật sự không quen ngồi văn phòng. Ta thấy cầm cây lau nhà dễ chịu hơn.”

Thì ra công ty gần đây đang tuyển dụng người. Người cho các vị trí khác nhau như thư ký, trợ lý, bộ phận kinh doanh, bộ phận nhân sự, bộ phận kế hoạch… vẫn chưa đến đủ.

Lưu Giám Hùng đứng ra, bảo Tô Ấu Vi hỗ trợ.

Tô Ấu Vi tuổi trẻ xinh đẹp, có thể đảm nhiệm vai trò diện mạo của công ty.

Ngoài ra, hiện tại nhân viên của nhà máy Nguyên Lãng đã ổn định. Đới Phượng Ny của công ty Vĩnh Khang không đến đào người nữa. Máy móc sản xuất cũng không phải cứ hai ba ngày lại hư. Tô Ấu Vi ở đó làm tổ trưởng tổ kỹ thuật cũng không có chuyện gì để làm.

“Vậy ngươi nên học tập những việc khác, mấy chuyện lau bàn lau nhà này không cần phải làm.” Thạch Chí Kiên nói: “Ta sẽ nói với giám đốc Lưu tuyển công nhân vệ sinh trước. Những chuyện này nên giao cho công nhân vệ sinh làm là được.”

Tô Ấu Vi gật đầu.

Thạch Chí Kiên lại dặn dò thêm vài câu, hỏi nàng chép thơ Đường như thế nào rồi, biết được bao nhiêu chữ, lát nữa hắn sẽ kiểm tra nàng.

Tô Ấu Vi trả lời từng câu hỏi một, nói mình đã học hết các bài thơ Đường, ghi nhớ những từ mới, đồng thời cũng đã chép lại, còn nói nàng sẽ đưa bản chép lại của mình cho Thạch Chí Kiên xem.

Thạch Chí Kiên không phải tùy tiện nói cho qua. Hắn rất chân thành xem bản chép thơ của Tô Ấu Vi. Hắn thấy chữ viết rất đẹp, mỗi nét đều rất nghiêm túc, không khỏi tán thưởng vài câu: “Cố lên. Mỗi ngày học một chút, rất nhanh ngươi sẽ đọc sách xem báo được thôi.”

Tô Ấu Vi thấy Thạch Chí Kiên tán thưởng như vậy, cảm giác còn ngọt hơn cả ăn đường.

Thạch Chí Kiên bước vào văn phòng của mình.

Một lát sau, Tô Ấu Vi pha café mang đến. Nàng cầm khay nước đứng ngoài cửa, xấu hổ nói: “Thạch đại ca, đây là lần đầu tiên ta pha café, không biết hương vị có được hay không?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, tiếp nhận ly café, nói: “Ta không bảo ngươi làm mấy chuyện này mà. Sau này bên cạnh ta có thư ký, cứ để các nàng làm.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên khẽ nhấp một ngụm café. Không uống thì thôi, uống vào còn đắng hơn cả thuốc Đông y. Có vẻ Tô Ấu Vi bỏ bột café hơi nhiều.

Cau mày, Thạch Chí Kiên đặt tách café xuống: “Hơi nóng, chờ lát nữa nó nguội rồi ta uống.”

“Có phải đắng lắm không? Ta thấy ngươi hình như rất khó uống thì phải.”

“Không có, café thì phải đắng rồi. Có đắng thì mới có thể nâng cao tinh thần.” Thạch Chí Kiên bưng tách café lên nhấp một ngụm, cố gắng nuốt café xuống, vẻ mặt hài lòng.

Hết chương 259.
Bình Luận (0)
Comment