Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 260 - Chương 260. Gặp Lại Hàng Xóm Cũ

Chương 260. Gặp lại hàng xóm cũ
Chương 260. Gặp lại hàng xóm cũ

“Thật sao? Vậy thì tốt quá.” Tô Ấu Vi cẩn thận nói: “Ta chỉ sợ uống không được. Nếu ngươi thích, sau này ngày nào ta cũng sẽ pha cho ngươi uống.”

“Đừng, ngươi vất vả lắm rồi. Mấy chuyện này ta làm được.”

Tô Ấu Vi đỏ mặt, nhìn Thạch Chí Kiên một chút, hai tay ôm khay nước, cúi đầu nói: “Nhưng ta thích làm cho ngươi.” Nói xong, nàng quay người, giống như bé thỏ trắng chạy trốn.

Thạch Chí Kiên giật mình. Hắn nhìn tách café, suy nghĩ không biết có nên đổ đi pha lại hay không. Cuối cùng, hắn chậm rãi nhấp từng ngụm, nuốt hết tách café còn đắng hơn cả thuốc Đông y vào bụng.

---

Tối hôm qua uống nhiều rượu, ăn sáng cũng không ăn. Bây giờ cộng thêm uống café đắng. Đến giữa trưa, bụng Thạch Chí Kiên cảm thấy khó chịu.

Thạch Chí Kiên bước xuống lầu, thấy Amir đang nấu cơm cà ri trong phòng trực ban. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên âu phục thẳng thớm bước xuống lầu, hắn vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Thạch tiên sinh, xin chào.”

Thạch Chí Kiên gật đầu, nhìn cơm cà ri của Amir, hắn lại cảm thấy đói bụng: “Là ngươi nấu à?”

“Đúng vậy. Thạch tiên sinh, ngươi có muốn thử một chút hay không?” Amir nhiệt tình đưa tay bốc một miếng thịt gà đang nấu trong nồi.

Lúc này Thạch Chí Kiên mới nhớ người Ấn Độ luôn dùng tay để ăn cơm. Hắn vội nói: “Không cần đâu, ta ăn cay không quen.”

“Tiếc vậy. Cơm cà ri mà ta nấu ngon tuyệt.” Amir nhét miếng thịt gà vào trong miệng, thuận tiện còn mút ngón tay một chút.

Thạch Chí Kiên ôm bụng đi dọc theo đường Nathan. Hắn tìm cả nửa ngày cũng không tìm được một quán ăn hay nhà hàng nào. Cuối cùng, vất vả lắm hắn mới tìm được một quán ăn nhỏ trong một con hẻm. Quán ăn có biển hiệu hủ tiếu xào bò Vương Ký.

Thạch Chí Kiên đói bụng, cũng không quan tâm quá nhiều, gọi thẳng một phần hủ tiếu xào bò lớn. Hắn rưới giấm lên thịt bò, sau đó vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Mấy quán này bình thường chỉ có người nghèo mới thích vào. Thạch Chí Kiên mặc vest ngồi ở đây ăn như thế, quả thật hiếm thấy.

Một lát sau, chung quanh bắt đầu có nhiều người, đa phần đều là những hán tử hai tay để trần, dáng người thô kệch. Bọn hắn tháo giày, một châm giẫm lên ghế đẩu, vừa ăn cơm vừa nhịp chân.

Thạch Chí Kiên cau mày, nửa phần hủ tiếu xào bò còn lại rốt cuộc ăn không nổi. Hắn dùng khăn giấy lau miệng, đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe một âm thanh yếu ớt vang lên: “Ngươi là… A Kiên?”

Thạch Chí Kiên ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một nam nhân tay dắt một đứa bé đang mở to mắt nhìn hắn.

Nam nhân kia có thể trạng cao gầy, sắc mặt tái nhợt, gương mặt có nét quen quen.

“Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Xú Ngư Minh.” Đối phương chỉ vào mũi của mình mà nói.

“Xú Ngư Minh?” Thạch Chí Kiên nhớ lại. Là Xú Ngư Minh thường xuyên đấu võ mồm với Thạch Ngọc Phượng. Có lần hắn mắng Thạch Ngọc Phượng là tên què, thiếu chút nữa bị Thạch Chí Kiên tẩn cho một trận.

Nhưng về sau, khi Thạch Ngọc Phượng bị bắt vào đồn cảnh sát, Xú Ngư Minh lại rất trượng nghĩa cùng mọi người giúp đỡ nàng. Nói đến, hắn cũng được xem là hàng xóm cũ.

“Xú Ngư Minh, tại sao lại là ngươi? Tại sao ngươi lại ra nông nỗi như vậy?” Thạch Chí Kiên nhìn thấy Xú Ngư Minh mặc đường sam màu đen rất đơn bạc, bên dưới là chiếc quần kiểu nam đã được chỉnh lại, lưng còn đeo một bao tải lớn, cũng không biết bên trong đựng gì mà phình to lên.

Đứa bé gái bên cạnh Xú Ngư Minh khoảng bảy tám tuổi, rất dễ thương, hai mắt lanh lợi, trên đầu còn có hai chiếc kẹp tóc. Mặc dù bộ quần áo vải hoa mà cô bé đang mặc vá nhiều chỗ nhưng rất sạch sẽ. Lúc này, cô bé nhìn phần hủ tiếu xào bò đang ăn dang dở của hắn trên bàn, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Ngươi đói bụng sao? Ta gọi cho ngươi một phần nhé.”

“Làm sao được?” Xú Ngư Minh nói, lại cúi đầu nhìn nữ hài. Nữ hài đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn.

Xú Ngư Minh lại mềm lòng, lại nói với Thạch Chí Kiên: “Làm phiền ngươi rồi.”

“Ông chủ, cho thêm vài món ăn bên này. Hạt thông, bắp, hạt vừng, kẹo mè, cá chua ngọt, thịt heo kho dưa chua! Nhân tiện, cho thêm hai phần hủ tiếu xào bò.”

“Không, không, không, đừng gọi nhiều như vậy, ăn không hết đâu.” Xú Ngư Minh không ngờ Thạch Chí Kiên lại gọi nhiều đồ ăn như vậy, vội vàng khoát tay.

“Không sao, ăn không hết thì gói mang về. Chúng ta đã lâu không gặp, có thể vừa ăn vừa trò chuyện.” Thạch Chí Kiên vừa cười vừa nói.

Xú Ngư Minh bỏ cái bao tải đang đeo trên lưng, cùng với đứa con gái ngồi xuống. Thạch Chí Kiên rót ly nước đưa đến cho hắn rồi rót thêm một ly cho đứa bé gái. Lúc này, hắn mới nói với Xú Ngư Minh: “Đứa nhỏ này là ai vậy? Tại sao trước đó ta chưa nhìn thấy bao giờ?”

“Khụ khụ, đây là con gái của ta. Ta kết hôn rồi.”

Thạch Chí Kiên giật mình. Xú Ngư Minh trong ấn tượng của hắn là một người ngày nào cũng ở cùng với đám người Thạch Giáp Vĩ, ăn uống thả cửa, không hề nghe nói hắn kết hôn, đồng thời còn có đứa con gái lớn đến như vậy.

“Cách đây không lâu, ta cưới một quả phụ. Đây là con của nàng, nhưng ta coi nó như con của mình. Hồng Nhi, mau gọi Thạch thúc thúc đi.”

Đứa bé nhìn Thạch Chí Kiên, rồi gọi một tiếng: “Thạch thúc, chào thúc, ta tên Tuệ Anh.”

Cái gì?

Tuệ Anh Hồng?

Thạch Chí Kiên hơi ngây ra. Hắn nhìn kỹ lại, đứa bé gái quả thật có chút giống như mỹ nhân kungfu trong tương lai.

Hết chương 260.
Bình Luận (0)
Comment