Nghe Xú Ngư Minh nói, cha của Tuệ Anh Hồng vốn xuất thân tú tài. Hắn đã bị lừa hết tiền sau khi đến Hồng Kông vào năm 1963. Từ đó về sau bệnh không dậy nổi. Vì cuộc sống, Tuệ Anh Hồng ba tuổi được mẹ dẫn đến đường Lockhart khu Loan Tử bán kẹo cao su, bài poker, đũa Trung Quốc. Không có chỗ ngủ thì ngủ trên đường, hơn nữa nàng cũng không có tiền cho Tuệ Anh Hồng đi học. Cuộc sống trước kia rất khó khăn. Mỗi ngày nàng phải rao hàng cả mười mấy tiếng trên đường.
Sau đó, cha của Tuệ Anh Hồng qua đời, mẹ dẫn theo đứa con gái cuộc sống càng thêm khó khăn. Cách đây không lâu, nàng gặp Xú Ngư Minh. Hắn vừa gặp nàng đã mến nàng ngay, thế là hợp thành một gia đình.
“Chúc mừng, ta không ngờ ngươi đã kết hôn. Ta không uống được ly rượu mừng của ngươi, đúng là ngại quá.” Nói xong, Thạch Chí Kiên lấy bóp tiền từ trong túi áo ra, móc ba trăm đô la Hồng Kông đưa cho Xú Ngư Minh: “Số tiền này không nhiều, nhưng cũng là tấm lòng của ta, mong ngươi nhận lấy.”
“Không, không được, ngươi làm vậy là không được.” Xú Ngư Minh vội khoát tay: “Ta kết hôn cũng chẳng tổ chức tiệc rượu gì cả, chỉ tùy tiện cùng với người nhà ăn một bữa cơm. Ta không thể nhận số tiền này.”
Thạch Chí Kiên ngẩn người. Xú Ngư Minh trước kia chết cũng muốn tiền, đồng thời còn thường xuyên lừa bịp tại Thạch Giáp Vĩ để lấy tiền tiêu. Tại sao mới mấy ngày không gặp, ngược lại hắn như biến thành người khác?
Xú Ngư Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Ta biết mình trước kia rất xấu, hỗn ăn hỗn uống ở Thạch Giáp Vĩ. Mẹ của Hồng Nhi luôn nói với ta rằng, sau này làm người phải đầu đội trời chân đạp đất, làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Nếu không phải tiền của mình, ngàn vạn lần không được nhận.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, một lần nữa cất tiền vào ví. Hắn nhìn thấy Tuệ Anh Hồng chỉ nhìn chai nước mà không chịu mở ra, cười nói: “Ta mua cho ngươi, tại sao ngươi không uống?”
Tuệ Anh Hồng chớp đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn Xú Ngư Minh.
Xú Ngư Minh nói: “Là Thạch thúc thúc mua cho ngươi, ngươi uống đi.”
Tuệ Anh Hồng nói: “Mẹ nói không thể tùy tiện uống đồ của người khác đưa cho.”
“Thạch thúc thúc không phải người ngoài. Hắn là hàng xóm của ta, chúng ta quen biết từ rất lâu.”
Tuệ Anh Hồng quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Thúc thúc, ta có thể uống sao?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, tự mình cầm chai nước vặn cái nắp, sau đó hắn đưa cho Tuệ Anh Hồng: “Thức uống này ngon lắm, là nhà máy của thúc thúc sản xuất, tên là tuyết lê đường phèn. Nếu ngươi thích, sau này thúc thúc sẽ dẫn ngươi đến nhà máy của ta, để ngươi uống cho đã luôn.”
Tuệ Anh Hồng vui vẻ hai tay cầm chai nước nhấp một ngụm, ánh mắt say mê nheo lại: “Ngọt thật.” Sau đó, cô bé đưa chai nước cho Xú Ngư Minh: “Cha, ngươi cũng thử đi, ngon lắm.”
Xú Ngư Minh mỉm cười, nhìn chai tuyết lê đường phèn, nuốt nước bọt một cái rồi đẩy chai nước lại cho Tuệ Anh Hồng: “Hồng Nhi, ngươi uống đi. Ta lớn tuổi rồi, không quen uống ngọt.”
Thức ăn mang lên. Thạch Chí Kiên lấy một đôi đũa cho Xú Ngư Minh, nhưng Xú Ngư Minh lại đưa cho Tuệ Anh Hồng, còn mình thì tự lấy một đôi trong ống đũa. Lúc này, hắn nói với Thạch Chí Kiên: “Cảm ơn trước.”
Thạch Chí Kiên gật đầu. Hắn không muốn ăn nữa, cho nên hắn móc một điếu thuốc ra hút, chợt phát hiện thuốc đã hút hết.
Xú Ngư Minh đang ăn cơm, không quan tâm miệng còn đang nhai thức ăn, vội vàng đứng dậy móc một bao thuốc nhăn nhúm trong túi áo của mình, cố gắng nuốt xuống thức ăn đang nhai trong miệng, nói với Thạch Chí Kiên: “Nếu ngươi không chê thì hút của ta đây.”
Thạch Chí Kiên nhìn lại, là loại thuốc lá cuốn bằng tay rẻ nhất thời bấy giờ.
Không có thương hiệu, không có địa chỉ, không có tên, nhiều người hút thuốc ở Hồng Kông gọi đùa chúng là thuốc lá nhãn hiệu “Ba Không” do Hồng Kông sản xuất.
Nói trắng ra, có một số hộ tư nhân buôn lậu thuốc lá từ bên ngoài về, thỉnh thoảng mua thuốc lá kém chất lượng do xưởng nhỏ sản xuất, mùi hăng, ưu điểm duy nhất là rẻ. Bình thường, ngươi mua một hộp thuốc Tam Ngũ bằng mười bao thuốc lá giá rẻ này.
Thạch Chí Kiên cũng không quan tâm thuốc lá đắt rẻ. Hắn lấy một điếu đưa lên miệng.
Xú Ngư Minh thấy Thạch Chí Kiên chịu hút thuốc lá của mình, cảm thấy rất vui, vội lấy diêm từ trong ngực, xoẹt xoẹt xoẹt vài cái giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc. Lúc này, hắn mới cẩn thận cất bao thuốc lá giá rẻ của mình vào túi, sợ thuốc bị gãy. Trước khi cất, hắn còn cẩn thận xếp lại từng điếu một, khi đó mới chịu cất vào người. Bản thân hắn ngay cả một điếu cũng không nỡ hút.
“Hiện tại ta đang cai thuốc. Mẹ của Hồng Nhi nói hút thuốc nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.” Xú Ngư Minh xấu hổ nói.
Tuệ Anh Hồng bên cạnh chen vào: “Mẹ còn nói, không hút thuốc có thể tiết kiệm được tiền.”
Xú Ngư Minh vội tằng hắng một cái, cầm đũa gắp thức ăn cho cô bé: “Ngươi ăn trước đi. Ăn nhiều mới có thể lớn được.”
Thạch Chí Kiên hút một hơi thuốc. Thuốc lá kém chất lượng tràn vào phổi khiến hắn ho khan. Hắn khụ một tiếng rồi hỏi Xú Ngư Minh: “Tại sao ngươi không ở Thạch Giáp Vĩ nữa mà lại đến Cửu Long?”
Xú Ngư Minh thở dài: “Bên Thạch Giáp Vĩ sống không nổi nữa rồi.”