Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 262 - Chương 262. Chạy Nạn Thạch Giáp Vĩ

Chương 262. Chạy nạn Thạch Giáp Vĩ
Chương 262. Chạy nạn Thạch Giáp Vĩ

“Tại sao?”

“Không có nước.” Xú Ngư Minh gắp một miếng trứng tráng nuốt vào trong bụng, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng hai lần.

“Lần trước, bên phía cung cấp nước nói rằng sẽ cúp nước để dự trữ nước cho đám người nước ngoài trong dịp lễ Giáng Sinh.”

“Bây giờ lễ Giáng Sinh cũng đã qua rồi, nhưng bọn hắn vẫn không mở nước. Toàn bộ Thạch Giáp Vĩ sắp không xong rồi. Rất nhiều người không thể không chạy đến những nơi rất xa để lấy nước, còn có người bỏ tiền ra mua lại nước của đám người nhà giàu.”

Nghe Xú Ngư Minh nói, Thạch Chí Kiên ít nhiều cũng biết được tình hình của Thạch Giáp Vĩ gần đây.

Hồng Kông từ trước đến nay luôn thiếu nước, để lấy nước, chính quyền đã xây dựng hàng trăm hồ chứa lớn nhỏ nhằm mục đích trữ nước.

Đáng tiếc, mặc dù đã xây dựng đủ hồ chứa nhưng vấn đề thiếu nước vẫn chưa được giải quyết.

Tháng 5 năm 1963, chính quyền bắt đầu hạn chế sử dụng nước. Lúc đầu cấp nước bốn tiếng một ngày, sau một hai tháng, chính quyền phát hiện nước không đủ, chuyển thành bốn ngày cấp nước bốn tiếng, khiến cho rất nhiều vấn đề dân sinh xuất hiện. Vào thời điểm đó, hầu hết các tòa nhà ở Hồng Kông đều là nhà bốn tầng, khi có nước ở tầng dưới, một ống nước lớn được bật để lấy nước, tầng trên không có nước.

Ngày nay, ngay cả chế độ cung cấp nước bốn tiếng cũng không áp dụng. Sau khi gia đình Thạch Chí Kiên dọn ra khỏi Thạch Giáp Vĩ, cuộc sống ở đây lại càng khó khăn, nhất là phương diện nước sinh hoạt. Trạm cung cấp nước không cung cấp nước cho người nghèo, chỉ quan tâm đến đám người nước ngoài.

Ban đầu, bọn hắn nói phải trữ nước cho người nước ngoài vào dịp lễ Giáng Sinh, nhưng sau khi lễ Giáng Sinh qua rồi, bọn hắn lại tìm lý do tầng lầu ở Thạch Giáp Vĩ quá cao, hệ thống cấp nước hiện tại không theo kịp. Nếu bọn hắn muốn có nước dùng, bọn hắn phải xây dựng trạm bơm nước.

Thạch Giáp Vĩ toàn là người nghèo, muốn xây một trạm bơm nước cũng phải tốn ba chục nghìn đô la Hồng Kông, ai có thể làm được?

“Haiz, bây giờ cuộc sống của mọi người quá khó khăn. Đám người nước ngoài muốn tiền đến phát điên, biến việc bán nước thành một công việc kinh doanh. Giá nước còn cao hơn giá gạo. Người nghèo chúng ta đành phải tiết kiệm từng giọt nước một. Nước giặt quần áo thì lấy rửa chân, rửa chân thì dùng giặt quần áo, tắm rửa thì không dám luôn, còn đắt hơn cả đi tắm nhà tắm công cộng nữa.”

“Rất nhiều người không chịu nổi nữa, đành phải rời khỏi Thạch Giáp Vĩ. Ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải mang vợ con chạy nạn thôi.”

Thạch Giáp Vĩ không ở được nữa, mọi người phải chạy nạn?

Thạch Chí Kiên giật mình.

“Bây giờ ngươi làm gì?”

“Còn có thể làm gì? Ta là người đàn ông của gia đình, ta phải tìm một công việc kiếm tiền để nuôi gia đình, cũng không thể để mẹ của Hồng Nhi nuôi được.”

Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc: “Ta có công ty đang tuyển công nhân vệ sinh. Nếu ngươi có thể chịu được cực khổ…”

“Ta có thể chịu được cực khổ, khổ mấy cũng được.” Xú Ngư Minh thấy có công việc để làm, lập tức kích động lên, không quan tâm đến ăn uống, vỗ ngực nói: “Ngươi cũng biết ta xuất thân nhà nghèo, từ nhỏ đến lớn đều có thể chịu khổ. Ta đồng ý làm công nhân vệ sinh mà.”

Xú Ngư Minh sợ Thạch Chí Kiên không tin, vội lấy mấy cái chai lọ trong cái túi bao tải ra: “Bây giờ ta đi nhặt ve chai. Ngay cả ve chai mà ta còn có thể nhặt được, quét dọn vệ sinh không cần phải nói đến.”

“Vậy thì tốt. Đợi lát nữa ta ghi địa chỉ cho ngươi. Ngươi cứ tìm địa chỉ đến đó. Nếu ai nói, ngươi cứ nói là ta giới thiệu.”

“Cảm ơn, cảm ơn A Kiên, À không, cảm ơn Thạch tiên sinh.”

“Cái gì mà tiên sinh chứ, nghe xa cách quá. Cứ gọi ta là A Kiên đi.”

“Ừm, A Kiên.” Xú Ngư Minh mặt mày hớn hở, lại gắp thức ăn cho Tuệ Anh Hồng: “Hồng Nhi ăn cơm đi. Chúng ta thật là may mắn, gặp được đại ân nhân.”

“Hắn không phải ân nhân. Hắn là Thạch thúc thúc.”

“Đúng, là Thạch thúc thúc. Thạch thúc thúc là đại ân nhân của chúng ta, mà còn là người tốt.”

Lúc này, Thạch Chí Kiên vẫn đang suy nghĩ đến chuyện chiều nay sẽ dẫn Thạch Ngọc Phượng về thăm lại hàng xóm cũ ở Thạch Giáp Vĩ.

Nếu để Thạch Ngọc Phượng biết được tình huống của Thạch Giáp Vĩ bây giờ, không biết nàng sẽ suy nghĩ như thế nào?

Vịnh Đồng La, nhà Thạch Chí Kiên.

“A Kiên, ngươi thấy ta mặc bộ quần áo này có hợp không? Ta mới mua được ở cửa hàng bách hóa Phúc Ký gần đây. Ông chủ nói loại vải này của Pháp gì đó.”

Thạch Ngọc Phượng đang thử đồ trước gương. Nàng mặc một bộ đường trang kiểu nữ vừa mới mua, thỉnh thoảng còn vặn vẹo người, dùng tay kéo vạt áo dưới.

Thạch Chí Kiên dựa vào tường, một tay chống cằm: “Ngươi vốn xinh đẹp như hoa nên mặc cái gì cũng đẹp.”

“Thôi đi, cái gì mà đẹp như hoa, chẳng chân thành chút nào.”

Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn em trai, sau đó nàng vuốt ve, hít sâu một hơi hóp cái bụng của mình lại: “Nếu như ngươi chịu dùng tài năng của mình để dỗ dành Nhiếp cô nương, ta sẽ không khô khan vô cảm như vậy.”

“Ý của ngươi là gì?”

“Ý của ta là gì, ngươi còn không rõ sao? Điều đó phụ thuộc vào việc ai đó có nhận ra hay không.” Thạch Ngọc Phượng nói xong, tự nhận bộ quần áo mới không tệ lắm, khập khễnh cái chân đi thắt bím tóc cho Bảo Nhi.

Bảo Nhi ôm con búp bê, cũng thắt bím tóc cho búp bê.

Thạch Chí Kiên đợi cả nửa ngày, không nhịn được lập tức thúc giục: “Xong chưa? Cũng không phải về nhà ngoại mà?”

“Tại sao không phải về nhà ngoại? Đối với ta mà nói, Thạch Giáp Vĩ chính là nhà mẹ đẻ của nhà ta.”

Thạch Ngọc Phượng đang tô son, lớn tiếng nói.

Hết chương 262.
Bình Luận (0)
Comment