Trên đường đến Thạch Giáp Vĩ, Thạch Chí Kiên muốn thuật lại tình hình gần đây của Xú Ngư Minh cho Thạch Ngọc Phượng biết, nhưng sợ Xú Ngư Minh nói xạo. Hơn nữa, việc trở về nơi ở trước kia vốn là một chuyện vui, cũng không thể bởi vì hắn suy đoán lung tung mà làm chị của hắn mất hứng.
Thế là Thạch Chí Kiên quyết định không nói, ngược lại nói cho Thạch Ngọc Phượng biết tối nay hắn sẽ dự một bữa tiệc ăn mừng rất đặc biệt, sẽ có rất nhiều đại minh tinh xuất hiện, hỏi Thạch Ngọc Phượng có muốn tham gia cùng với hắn hay không.
Thạch Ngọc Phượng đang sắp xếp lại quà tặng trên xe: “Đây là rượu chấn thương hổ cốt bài mà Đại Hà Thúc muốn. Lưng của hắn không được tốt. Lần trước, khi ta đi, hắn có nói loại thuốc này rất tốt, uống vào có thể hoạt động những mấy ngày.”
“Đây là nước hoa Quảng Pháp Dương Hành mà Khánh Lâm tẩu thích. Nàng nói loại này chẳng những rất thơm mà còn có tác dụng giảm ngứa.”
“Còn cái này là trống lúc lắc của Lưu Tam ca. Con của hắn được ba tuổi rồi, mua cho con của hắn một cái cũng coi như ân tình.”
“Còn có loại thuốc tây Amoxicillin mà bà Ba Chu cần. Con gái của bà là Đạo Hữu Minh sống không được mà chết cũng không xong, cả ngày nằm trên giường chẳng biết gì, nghe nói loại thuốc tây này có thể giảm được sốt.”
“Đúng rồi, A Kiên, vừa nãy ngươi nói cái gì vậy?” Thạch Ngọc Phượng sắp xếp lại những gói quà tặng, sau đó ngẩng đầu hỏi Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mở to mắt: “Ta nói tối nay có một bữa tiệc chúc mừng do công ty điện ảnh Thiệu thị tổ chức, ở phim trường Thiệu thị, ngươi có muốn đi cùng hay không?”
“Nói nhảm! Đi gặp đại minh tinh, ta đương nhiên thích rồi.” Thạch Ngọc Phượng vui đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng may trần xe khá thấp.
“Cái tên này, tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết tin tức tốt như vậy? Có thể đến phim trường gặp đại minh tinh, nghe là đủ oai rồi. Đúng rồi, có Trần Bảo Châu mà ta thích nhất không? Ta muốn xin chữ ký của nàng.”
Thạch Ngọc Phượng là fan trung thành của đại minh tinh Trần Bảo Châu. Nguyện vọng lớn nhất đời này của nàng là có thể gặp được Trần Bảo Châu, được nàng ký tên một lần.
“Chắc là có, nàng cũng là nhân viên của Thiệu thị. Tối nay đến đó là biết thôi.”
“Ôi, ta vui quá.” Thạch Ngọc Phượng một tay nắm lấy tay của Bảo Nhi: “Bảo Nhi, tối nay mẹ của ngươi được gặp thần tượng của mình rồi, ngươi có vui hay không?”
Bảo Nhi cười hì hì: “Ta cũng vui lắm. Nếu ngươi mua cho ta hamberger, ta sẽ càng vui hơn.”
Ngón tay của Thạch Ngọc Phượng dí vào đầu của Bảo Nhi: “Người Trung Quốc mà ăn hamburger cái gì? Đồ của người nước ngoài chẳng có cái gì tốt. Một cái bánh bao kẹp xúc xích thôi mà có giá những hai tệ, muốn ăn cướp của người ta sao? Về nhà, ta sẽ làm cho ngươi mấy cái bánh bao nhân thịt heo thật to.”
Thạch Ngọc Phượng khó có lúc vui vẻ, quyết tâm tối nay nhất định phải trang điểm thật đẹp để đi gặp thần tượng. Bộ quần áo đang mặc khẳng định không được rồi. Về Thạch Giáp Vĩ thăm mọi người thì còn được, tham gia bữa tiệc lớn đến như thế, nhất định sẽ khiến cho em trai bị mất mặt. Hay là bỏ tiền mua một cái áo mới?
Vừa nghĩ đến phải tiêu tiền, Thạch Ngọc Phượng lại cảm thấy thịt đau như cắt.
…
Thạch Giáp Vĩ, khu ổ chuột.
Khi Thạch Chí Kiên lái xe chở Thạch Ngọc Phượng trở về Thạch Giáp Vĩ, còn chưa xuống xe, hai người đã giật mình bởi cảnh tượng trước mặt.
Hai người nhìn thấy năm chiếc xe cứu hỏa lớn đậu giữa tòa nhà, những người dân nghèo ở Thạch Giáp Vĩ đều xách xô, xếp hàng dài chờ mua nước từ những Hỏa Chúc Quỷ.
Hàng người đợi mua nước rất dài, xếp hàng từ tầng dưới và xung quanh tòa nhà.
Hơn chục Hỏa Chúc Quỷ mặc đồng phục chữa cháy cười đùa chĩa vòi vào xô, chậu rửa của người mua nước, đổ đầy nước vào.
Nước cuồn cuộn, chất nước đục vàng, không biết là nước ao hay nước giếng bơm từ đâu đó.
Một Hỏa Chúc Quỷ cầm đầu hơn chục Hỏa Chúc Quỷ khác, má khỉ tai dơi, lười biếng nằm trên một cái ghế rất lớn, mũ cảnh sát đặt trên bụng, để người mua thả tiền vào bên trong.
“Một thùng nước năm xu. Già trẻ không phân, mọi người tự giác xếp hàng.”
“Đừng chen lấn, cũng không cần cướp của người khác. Người nào cũng có phần.”
“Của ngươi được rồi.”
“Người kế tiếp.”
Một nữ nhân gầy gò mặc quần áo vá víu xách một chiếc thùng lớn đi tới. Một tên Hỏa Chúc Quỷ cầm vòi nước đổ đầy nước vào thùng.
Rất nhanh, thùng đã đầy nước, nữ nhân gầy gò bước đến trước mặt gã Hỏa Chúc Quỷ có tai dơi, móc năm xu từ trong túi áo ra, có chút không nỡ bỏ vào trong chiếc mũ cảnh sát.
Nữ nhân gầy gò bỏ tiền xong, đang định xách thùng nước rời đi.
“Khoan đã.” Gã tai dơi bỗng nhiên duỗi chân cản nàng lại: “Số lượng không đủ.”
Nữ nhân gầy gò sững sờ: “Cái gì không đủ?”
“Ta nói tiền của ngươi mua nước không đủ.” Gã tai dơi nheo mắt nói: “Ngươi đưa cho ta năm tệ mua một thùng nước, nhưng thùng gỗ này của ngươi cao hơn thùng gỗ bình thường rất nhiều.”
Nói xong, gã tai dơi đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra một cái thước, cắm vào trong thùng nước đo độ cao: “Ngươi xem đi, dư đến 3cm.”