Nữ nhân gầy gò hốt hoảng.
“Này, ta buôn bán rất công bằng. Thêm nước thì tính ngươi hai hào. Sao, hiểu rồi chứ?”
“Xin lỗi, ta không phải cố ý. Hơn nữa, ta thật sự không có tiền.” Nữ nhân gầy gò chịu nhận lỗi.
“Không có tiền? Không có tiền mà xách thùng nước lớn đến như vậy?” Gã tai dơi vừa nói vừa duỗi chân đạp mép thùng nước, thùng nước khẽ nghiêng, nước bên trong chảy ra đầy đất.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Nước uống còn quý hơn vàng trong lòng bọn hắn lại bị gã tai dơi không chút quan tâm đạp đổ xuống đất.
Khi chảy đến một trình độ nhất định, lúc này gã tai dơi mới buông chân. Thùng nước kia đã thấp hơn một chút.
“Làm người nhất định phải thành thật. Nếu để ngươi được lợi như vậy, làm sao xứng đáng với mọi người? Được rồi, giá cả vừa phải, số lượng cũng công bằng.”
Gã tai dơi nói xong, hắn quay lại nhìn đám người Thạch Giáp Vĩ.
Người của Thạch Giáp Vĩ cũng nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Đám Hỏa Chúc Quỷ này thích nhất chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Thạch Giáp Vĩ không có nước dùng, bọn hắn còn bán giá trên trời, tùy tiện rút nước sông nước giếng ra lừa gạt bọn hắn, nhất là cái tên cầm đầu này. Thật ghê tởm!
Gã tai dơi thấy nhiều người nhìn chằm chằm hắn như thế, hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn ưỡn bụng, dùng tay chỉ vào mũi mọi người, quát lớn: “Sao các ngươi không vỗ tay? Biểu hiện của các ngươi là gì? Chết cha chết mẹ hay chết con cái?”
Mọi người không nói, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
“Này, các ngươi đúng là đồ vô ơn. Các ngươi không có nước dùng, ta chở năm xe nước đến cứu các ngươi. Nếu lão tử kéo năm xe nước này về, toàn bộ các ngươi xong đời rồi.”
“Chó chết, đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa.” Bỗng nhiên Lưu Tam ca đứng ra: “Ngươi mang nước đến còn không phải muốn kiếm tiền sao?”
“Đúng vậy, tùy tiện mang chút nước đến thì muốn hút máu của chúng ta, quá đáng.” Đại Hà thúc cũng đứng ra.
Lửa giận tích lũy nhiều ngày cuối cùng cũng đã được đốt lên.
Gã tai dơi bật cười. Đối với những người nghèo này, hắn có lòng tin có thể đá chết bọn hắn.
“Thế nào, không phục? Không phục thì tự mình xây trạm bơm nước đi. A đúng rồi, các ngươi đều là quỷ nghèo, xây một trạm bơm áp cần ba chục nghìn, các ngươi bỏ ra được sao?”
Đám người Đại Hà thúc, Lưu Tam ca nhìn nhau.
Ba chục nghìn đối với bọn hắn quả thật là một con số trên trời.
Đừng nhìn bọn hắn có hơn tám nghìn hộ, nhưng thật sự không bỏ ra nổi ba chục nghìn.
Thấy mọi người không nói, gã tai dơi lại càng đắc ý: “Làm sao, không bỏ ra nổi chứ gì? Nếu không bỏ ra nổi thì câm miệng lại cho ta. Có tiền mới là chủ, không có tiền thì đi ăn cứt đi.”
Nhưng không đợi gã tai dơi đắc ý xong, một giọng nói đã vang lên: “Ba chục nghìn? Ta có.”
Nói xong, một nữ nhân khập khiễng bước lên phía trước.
Thạch Ngọc Phượng.
Là Phượng chân thọt.
Nữ nhân nghĩa khí nhất Thạch Giáp Vĩ.
Trong “Máu và nước mắt trong lịch sử thủy lợi Hồng Kông” có ghi: Vào những năm 1950 và 1960, Hồng Kông dưới sự kiểm soát của Anh thiếu nước uống trầm trọng. Sở cứu hỏa và các bộ phận có liên quan đã sử dụng xe chở nước để bơm nước từ các hồ chứa và bán cho người nghèo kiếm được lợi nhuận khổng lồ, được gọi là sự kiện ăn cướp nước trong ngành thủy lợi.
Trên thực tế, việc bán nước ở thời đại này rất phổ biến ở Hồng Kông, cũng là một cách để sở cứu hỏa kiếm tiền, nhưng gã tai dơi đã đi quá xa.
Lúc này, đối mặt với sự kiêu ngạo và hống hách của gã tai dơi, ban đầu Thạch Chí Kiên đã muốn đứng ra giúp đỡ, huống chi trước kia hắn đã có suy nghĩ muốn xây dựng trạm bơm áp cho Thạch Giáp Vĩ.
Nhưng hắn không ngờ hắn còn chưa kịp lên tiếng, Thạch Ngọc Phượng đã trước một bước đứng ra.
“Ta có ba chục nghìn, ta sẽ xây dựng trạm bơm áp.” Thạch Ngọc Phượng nói một cách chắc chắn.
“Ngọc Phượng, là ngươi?”
“Ngọc Phượng tỷ, ngươi về từ lúc nào vậy?”
Đại Hà thúc, Lưu Tam ca, còn có Khánh Lâm tẩu đều kinh ngạc không thôi.
Gã tai dơi không ngờ trong lúc hắn đang ra oai như vậy, nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Hắn nheo mắt dò xét Thạch Ngọc Phượng, thấy dáng dấp của nàng khá xinh đẹp, nhưng lại đi đứng khập khiễng, thì ra là một người què.
“Con mẹ thọt chân kia, ngươi không nhìn đây là chỗ nào à? Ở đâu có chỗ cho ngươi lên tiếng thế?” Gã tai dơi không vui, mắng to Thạch Ngọc Phượng.
Thạch Ngọc Phượng là loại người nào chứ, làm sao có chuyện ăn thiệt. Nàng chống nạnh chỉ tay vào gã tai dơi: “Mẹ nhà ngươi, ta ân cần thăm hỏi mẹ của ngươi, còn có mười tám đời tổ tông trước sau của ngươi. Tất cả mọi người đều là người nghèo, ngươi bán nước là chuyện của ngươi, nhưng không thể hại mọi người được.”
Gã tai dơi cười lạnh: “Hại thì làm sao? Đám củi mục các ngươi, chẳng ai bắt buộc các ngươi mua nước cả, là do các ngươi tự nguyện mà.”
“Tự nguyện gì mà tự nguyện. Bây giờ lão nương nói cho ngươi biết, ta sẽ bỏ ra ba chục nghìn để xây trạm bơm nước, còn ngươi á, đi ăn cứt đi.”
Gã tai dơi nổi giận: “Ả què kia, ta thấy ngươi là nữ nhân cho nên mới nói với ngươi vài câu. Nếu ngươi còn mắng nữa, lão tử sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”
“Mắng ngươi thì thế nào? Vứt mẹ ngươi đi! Vứt cả nhà ngươi từ trên xuống dưới luôn đi.”
“Ngươi đúng là tìm chết.” Gã tai dơi xông lên trước, giơ bàn tay muốn tát Thạch Ngọc Phượng.
Bàn tay chưa kịp rơi xuống đã bị Thạch Chí Kiên một phát bắt được, sau đó hắn đá thẳng vào mông gã tai dơi: “Cút đi.”
“Ai ui.” Gã tai dơi kêu to một tiếng, ngã xuống đất, đầu vừa lúc đụng vào thùng nước. Rầm, thùng nước bắn tung tóe xuống đất.
Mọi người nhìn thấy gã tai dơi chật vật không chịu nổi như vậy, tất cả đều cười to.