Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 265 - Chương 265. Viện Binh

Chương 265. Viện binh
Chương 265. Viện binh

Đám cấp dưới của gã tai dơi bước lên phía trước đỡ hắn dậy. Bởi vì mặt đất quá trơn, còn chưa đỡ dậy, bịch một tiếng, tất cả trượt chân ngã xuống đất.

“Ha ha ha.” Mọi người lại càng cười lớn tiếng hơn.

Gã tai dơi cùng cấp dưới của mình mất hết mặt mũi. Sau khi đứng dậy được, hắn chỉ vào Thạch Chí Kiên mà nói: “Ngươi dám đánh ta?”

Thạch Chí Kiên giang tay: “Ai đánh ngươi? Không tin, ngươi hỏi chung quanh thử xem?”

Gã tai dơi nhìn chung quanh.

Đại Hà thúc nói: “Đúng vậy, chúng ta tận mắt nhìn thấy tự ngươi trượt chân.”

Lưu Tam ca nói: “Ngươi đừng đổ oan cho người tốt. Chúng ta có thể làm chứng.”

Gã tai dơi ngây ra một lúc: “Ồ, ta hiểu rồi, các ngươi cùng một bọn. Được được được, các ngươi cứ chờ đó. Ta đi tìm người, bắt toàn bộ đám khốn kiếp các ngươi lại.”

Nói xong, gã tai dơi định lái xe đi tìm viện binh.

Thạch Chí Kiên nói: “Ngươi có thể đi, xe thì phải để lại.”

Gã tai dơi đang định phản kháng, đám người Đại Hà thúc và Lưu Tam thúc đều vây quanh, người nào cũng xoa quyền mài chưởng, có người thậm chí còn nhặt đòn gánh lên.

Gã tai dơi rốt cuộc không suy nghĩ nhiều, bỏ lại năm xe nước, mang theo cấp dưới của mình rời đi.

“Ha ha, bại hoại cụp đuôi chạy trốn rồi.”

“Chúng ta có nước dùng rồi.”

Tiếng hoan hô của mọi người như sấm.

Bên này, Đại Hà thúc, Lưu Tam ca, còn có Khánh Lâm tẩu bao vây Thạch Ngọc Phượng lại.

“Ngọc Phượng, vừa nãy ngươi nói là thật?”

“Ngươi thật sự bỏ ra ba chục nghìn giúp mọi người xây trạm bơm áp?”

Thạch Ngọc Phượng vỗ ngực: “Ta đã nói rồi, đương nhiên là thật.” Nói xong, nàng quay lưng lại, lấy một tấm chi phiếu ba chục nghìn đập vào trong tay Đại Hà thúc: “Này, ba chục nghìn đấy.”

Thì ra Thạch Ngọc Phượng có thói quen mang theo tiền bên người, tránh để ở nhà bị trộm lấy mất.

“Ồ, là thật.”

“Ba chục nghìn lận đấy.”

“Ngọc Phượng đúng là Bồ Tát sống.”

Mọi người kích động hẳn lên. Đại Hà thúc thiếu chút nữa quỳ xuống trước Ngọc Phượng, môi run rẩy nói: “Ngọc Phượng, ngươi làm như vậy, chúng ta phải cảm ơn ngươi như thế nào đây?”

“Cảm ơn gì mà cảm ơn chứ? Tất cả mọi người đều là người một nhà, phải nói đến nghĩa khí chứ. Hơn nữa, trước kia ta cũng ở Thạch Giáp Vĩ mà. Ta giúp mọi người không cần phải nói.”

“Ngọc Phượng, ngươi đúng là người tốt mà.”

“Đúng vậy, không ngờ ngươi lại biết nói nghĩa khí như thế.”

Mọi người một lần nữa kích động lên, vây quanh Thạch Ngọc Phượng, không ngừng líu lo.

Trước kia, Thạch Ngọc Phượng đâu có được đãi ngộ như vậy. Bây giờ, mọi người gọi nàng là “nữ hiệp hoa hồng đen”, rồi còn khen nàng là “nữ anh hùng”, còn nói chờ sau khi trạm bơm áp xây dựng xong sẽ dựng bia sử sách cho nàng, khiến Thạch Ngọc Phượng vui đến mức hồn muốn bay lên trời, mũi sắp nổ tung.

Thạch Chí Kiên thấy chị của mình như vậy, cũng không xen vào, sợ sau khi nàng tỉnh lại sẽ hối hận muốn chết.

Lúc này, Thạch Chí Kiên dựa lưng vào xe, lấy một điếu thuốc hút một hơi.

Hắn chợt nheo mắt nhìn về phía gã tai dơi đã bỏ đi.

Nếu hắn đoán không sai, gã tai dơi kia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Gần Thạch Giáp Vĩ.

Sòng bạc ngầm.

Thanh tra Phùng Anh biệt danh Đại Đầu Anh đang xắn tay áo, một chân giẫm lên ghế, nhe răng trợn mắt ném bài lên chiếu bạc.

Sau lần đắc tội Thạch Chí Kiên, mặc dù hắn không bị tổng thanh tra Lôi Lạc cạo chết, nhưng bị điều từ Loan Tử xuống Thạch Giáp Vĩ.

Mọi người đều biết, khu Loan Tử mập chảy mỡ, Thạch Giáp Vĩ nghèo rớt mùng tơi, ngay cả phân trâu cũng không có mà nhặt.

Bị đả kích như vậy, Phùng Anh chỉ có thể dựa vào đánh bạc để gây tê chính mình.

Trong lúc Phùng Anh đang chơi đến khí thế ngất trời, gã tai dơi dẫn người chạy đến: “Không xong rồi, anh rể, ta bị người ta đánh.”

Phùng Anh ngây người, nhìn thoáng qua gã tai dơi chật vật không chịu nổi: “Ai đánh ngươi?”

“Là cái đám quỷ nghèo Thạch Giáp Vĩ.”

“Ngay cả quỷ nghèo cũng giải quyết không xong, ngươi còn mặt mũi nào đến chỗ của ta cầu cứu?” Phùng Anh lắc lư cái đầu to của mình, phớt lờ em vợ, tiếp tục chơi bài.

Gã tai dơi gấp lên: “Không phải, bọn hắn đoạt mất xe nước rồi. Việc làm ăn của chúng ta xem như xong đời.”

“Cái gì?” Phùng Anh giận dữ.

Từ khi hắn được điều đến Thạch Giáp Vĩ này, chất béo duy nhất mà hắn có thể vớt được chính là sòng bạc ngầm, còn có hợp tác cùng với đội phòng cháy chữa cháy bán nước.

Đặc biệt nghề bán nước dạo này kiếm bộn tiền. Để trữ nước cho người nước ngoài trong dịp lễ Giáng Sinh, người nghèo lập tức không có nước ăn, không thể không bỏ tiền mua nước bẩn từ hồ nước chứa và ao nước của bọn hắn.

“Ai dám phá hỏng việc làm ăn của chúng ta? Hôm nay lão tử sẽ đá chết hắn.” Phùng Anh tức giận cực kỳ. Đối với hắn mà nói, em vợ của hắn có bị ăn thiệt hay không không quan trọng, chủ yếu là có người dám cản việc kiếm tiền của hắn.

Trong lúc người của Thạch Giáp Vĩ vẫn đang hối hả bơm nước, Phùng Anh đã dẫn người đến.

Ba mươi mấy cảnh sát hùng dũng oai vệ bao vây năm xe nước lại.

Gã tai dơi nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang dựa lưng vào xe hút thuốc, không nói câu nào dẫn ba tên cảnh sát xông đến.

“Tiểu tử, để ta xem ngươi hôm nay trốn như thế nào?”

Thạch Chí Kiên nhìn thấy đám cảnh sát xông đến, gương mặt của hắn không hề có chút bối rối, cũng chẳng có ý định bỏ chạy.

Gã tai dơi trước ra lệnh cho ba tên cảnh sát bao vây Thạch Chí Kiên lại, vênh váo tự đắc nói với Phùng Anh: “Anh rể, mau đến đây, người đánh ta là hắn.”

“Thật sao? Ta muốn xem xem là tên nào lớn mật như vậy?”

Phùng Anh rống cái giọng vịt đực của mình lên, lắc lư cái đầu to bước đến.

Hết chương 265.
Bình Luận (0)
Comment