Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 266 - Chương 266. Vận Rủi Vào Đầu

Chương 266. Vận rủi vào đầu
Chương 266. Vận rủi vào đầu

Người của Thạch Giáp Vĩ không ngờ gã tai dơi lại có hậu thuẫn mạnh như vậy, ngay cả cảnh sát cũng gọi đến luôn.

“Làm sao đây? Cảnh sát cũng đã đến, lần này thảm rồi.”

“Đúng vậy, xong đời rồi. Lần này A kiên phải ăn thiệt rồi.”

Đối với những người dân nghèo mà nói, dân không đấu với quan, nhất là không nên đấu với cảnh sát. Thời đại này, cảnh sát còn đen hơn cả giang hồ rất nhiều.

Thạch Ngọc Phượng giật mình. Bản thân nàng đã từng có “quá khứ kinh hoàng”, biết được đám cảnh sát kia hung ác đến cỡ nào.

Lại nói Thạch Chí Kiên nhìn thấy Phùng Anh bước đến, hắn chỉ cười một tiếng.

Nụ cười này của hắn vừa lúc để gã tai dơi nhìn thấy.

Gã tai dơi vô cùng bất mãn với biểu hiện này của Thạch Chí Kiên. Hắn vốn cho rằng Thạch Chí Kiên sẽ bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Ai biết Thạch Chí Kiên chẳng những không hề sợ hãi, mà còn nở một nụ cười thật ghê tởm, khiến cho gã tai dơi không hề có cảm giác vui vẻ khi trả thù.

Gã tai dơi hừ lạnh một tiếng, bước đến bên cạnh Thạch Chí Kiên, hạ giọng nói: “Thằng chó, không phải vừa nãy ngươi rất chảnh sao? Để xem ta xử lý ngươi như thế nào, về sau ngươi sẽ phải gọi ta một tiếng ông nội.”

Lại nhìn Phùng Anh, lúc này hắn ngông nghênh bước đến, muốn bao nhiêu phách lối có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu kiêu ngạo cũng có bấy nhiêu. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên, hắn lập tức há to miệng, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên giống như nhìn thấy quỷ.

Thạch Chí Kiên giơ tay chào hỏi: “Đã lâu không gặp, thanh tra Phùng.”

Phùng Anh rùng mình một cái, giống như ma ám nhìn Thạch Chí Kiên, hoài nghi không biết có phải mình đang nhìn nhầm hay không. Hắn cố gắng dụi dụi mắt, lúc này hắn mới biết tất cả đều là thật.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Gặp quỷ rồi!

Chuyện phát sinh lần trước đã tạo thành bóng ma cực lớn cho hắn. Vì mạng sống, hắn chẳng những phải bỏ ra năm trăm nghìn cho Thạch Chí Kiên, mà còn phải lấy lòng tổng thanh tra Lôi Lạc, cuối cùng vẫn bị chuyển xuống Thạch Giáp Vĩ.

Hiện tại, hắn gặp lại oan gia lớn nhất cuộc đời ở đây. Hơn nữa em vợ của hắn còn đắc tội Thạch Chí Kiên.

Lần trước là vợ của hắn, lần này là em vợ, tại sao người của gia đình này không khiến người khác bớt lo nhỉ? Thật muốn nhìn ta chết đi sao?

Gã tai dơi làm sao biết anh rể của mình đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn thấy Thạch Chí Kiên chào hỏi Phùng Anh, lập tức chỉ vào mũi Thạch Chí Kiên mà nói: “Thế nào, ngươi quen anh rể ta à? Muốn cầu tình chứ gì? Muộn rồi, thằng chó. Ngươi tiêu rồi.”

Phùng Anh bên cạnh đang vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào xin Thạch Chí Kiên rộng lượng nghe em vợ của mình nói những câu như vậy, thiếu chút nữa bị hù chết. Cảm giác này giống như hắn sắp ngủm củ tỏi đến nơi lại còn bị người ta bổ một đao, đồng thời người bổ một đao này lại là người thân nhất bên cạnh.

Không nghĩ ngợi quá nhiều, Phùng Anh bay lên, giống như sư tử vồ thỏ, một cú đạp em vợ của mình ra ngoài.

“Ôi chao.” Gã tai dơi không ngờ kẻ địch không phải ở đằng trước mà là đằng sau. Anh rể của hắn đột nhiên ra tay với hắn, cả người hắn bay lên, bịch một tiếng rơi xuống đất, chết đi sống lại.

“Mẹ kiếp ngươi, đồ khốn!”

Phùng Anh dùng âm thanh lớn nhất của mình rống lên.

Tất cả mọi người có mặt đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Tất cả đều há hốc mồm.

“Thật ngại quá, Thạch tiên sinh, ta thật sự không biết là ngươi.”

Thạch Chí Kiên ngậm điếu thuốc, Phùng Anh run rẩy cố gắng quẹt diêm đốt thuốc cho Thạch Chí Kiên, nhưng tay của hắn run quá, làm sao cũng không đốt được.

Thạch Chí Kiên an ủi Phùng Anh: “Thanh tra Phùng, ngươi không cần sợ như vậy, ta cũng không phải hổ. Hơn nữa, chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết nhau, ta không làm khó ngươi đâu.”

“Thạch tiên sinh đúng là khéo hiểu lòng người, khiến cho ta không phản bác được.” Phùng Anh vất vả lắm mới đốt được điếu thuốc cho Thạch Chí Kiên, hắn thổi thổi que diêm rồi ném xuống đất, lúc này mới cúi đầu khom lưng với Thạch Chí Kiên.

“Trách không được sáng nay ta phát hiện có hỉ thước hót trên đỉnh đầu, thì ra là gặp được ngươi.”

“Ngươi xác định là hỉ thước, không phải quạ đen?”

“Ơ?”

“Thanh tra Phùng đừng quá kinh ngạc, ta nói đùa thôi mà, nhưng ngươi bày ra trận thế lớn như vậy…” Thạch Chí Kiên chỉ vào đám cảnh sát đang giúp đỡ người dân Thạch Giáp Vĩ: “Không tốt đâu.”

“Làm gì có? Chúng ta là người cùng một nhà mà. Ta là thanh tra của Thạch Giáp Vĩ, càng phải có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ mọi người.”

Phùng Anh liếc nhìn đám cấp dưới, bao gồm hơn mười Hỏa Chúc Quỷ của đội phòng cháy chữa cháy, tất cả đều đang giúp dân chúng xách nước lên lầu.

Có mấy người sức khỏe không đủ, gánh nước đi được một lát là phải nghỉ, nhiều lần còn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, chật vật không chịu nổi.

Phùng Anh nhắm mắt lại, những người này đều là cấp dưới của hắn.

Ban đầu, đám cảnh sát này sống quá an nhàn sung sướng, ăn ngon uống ngon, bình thường thích nhất là khi dễ người nghèo, nào nghĩ đến hôm nay lại thành người giúp việc cho người nghèo.

Tuy nhiên, sự việc dường như có chút thay đổi. Nhìn thấy đám cảnh sát thiếu chút nữa ngã sấp xuống, người của Thạch Giáp Vĩ không chế giễu, ngược lại còn chủ động tiến lên giúp đỡ.

Có người thậm chí còn móc khăn tay lau mồ hôi cho cảnh sát giúp mình xách nước.

“Tiểu hỏa tử, ngươi nghỉ một lát đi. Ngươi chưa từng làm những việc như vậy, cứ để cho ta làm là được.”

“Cảnh sát tiên sinh, cảm ơn ngươi đã giúp ta gánh nước.”

Đối mặt với người của Thạch Giáp Vĩ tuy nghèo nhưng rất hiền lành, đám cảnh sát có một loại cảm giác rất khác.

Cảm giác này chưa bao giờ có nhưng lại tồn tại giống như trời sinh.

Hết chương 266.
Bình Luận (0)
Comment