Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 267 - Chương 267. Tăng Lưu Lượng

Chương 267. Tăng lưu lượng
Chương 267. Tăng lưu lượng

“Thạch tiên sinh, ngươi đừng chê ta lắm miệng.” Phùng Anh cả gan nói với Thạch Chí Kiên: “Thật ra bán nước không phải một mình ta ăn. Trên ta còn có người nước ngoài của đội phòng cháy chữa cháy khu vực này và người nước ngoài của đội cảnh sát. Bọn hắn mới là đầu sỏ của vụ mua bán này.”

“Bây giờ cho dù các ngươi bỏ ra ba chục nghìn cũng không xây được trạm bơm nước đâu. Có câu nói như thế nào nhỉ, cản tài lộ của người chẳng khác nào giết cha mẹ của người. Đám người nước ngoài kia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, đồng thời nghĩ cách ngăn cản các ngươi xây dựng trạm bơm áp.”

Thạch Chí Kiên rít một hơi thuốc thật dài, cố gắng để khói lưu thông trong phổi trước khi nhả ra.

“Ngươi không nói ta cũng biết, cho nên phải một lần vất vả, cả đời nhàn nhã.”

“Một lần vất vả cả đời nhàn nhã?”

Mặc cho Phùng Anh suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra làm thế nào mới một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Hắn quay đầu lại, liếc nhìn hơn tám nghìn hộ gia đình ở Thạch Giáp Vĩ, muốn giải quyết vấn đề nước uống của bọn hắn cũng không phải một mình Thạch Chí Kiên có thể làm được.

Cho dù ngươi có là thần tiên cũng không có khả năng.

Thấy thời gian cũng đã trễ, tối nay còn phải tham gia một bữa tiệc ăn mừng của Thiệu thị, Thạch Chí Kiên không thể không rời khỏi Thạch Giáp Vĩ để chuẩn bị.

Ban đầu, Thạch Ngọc Phượng muốn đi cùng với Thạch Chí Kiên đến phim trường Thiệu thị tham quan một chút, thuận tiện “tình cờ” gặp thần tượng Trần Bảo Châu của mình, nhưng người của Thạch Giáp Vĩ đang bàn bạc chuyện xây trạm bơm áp, lần này Thạch Ngọc Phượng đứng ra giúp người, thật sự đi không được, đành phải cùng Bảo Nhi ở lại.

Chờ Thạch Chí Kiên đi rồi, gã tai dơi vịn eo khập khiễng bước tới, chất vấn anh rể: “Tại sao ngươi lại đạp ta? Rốt cuộc tên họ Thạch kia là gì? Ngươi có tin ta nói cho chị biết hay không?”

Phùng Anh nơm nớp lo sợ tiễn Thạch Chí Kiên, cơn tức giận trong lòng đã giảm đi không ít, không ngờ em vợ của hắn còn dám chạy đến chất vấn hắn, muốn méc vợ của hắn, Phùng Anh không khỏi nổi trận lôi đình xông lên đánh cho gã tai dơi tơi bời.

“Mẹ kiếp ngươi, ngươi không chịu yên phận mà còn đi cáo trạng? Ngươi có tin ta đánh chết ngươi hay không? Có tin ta đánh luôn chị của ngươi hay không?”

Hắn đánh gã tai dơi nằm bệt xuống đất, vẫn còn chưa hết giận, lại đạp thêm cho vài cú, đạp cho đến khi gã tai dơi kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ.

Cuối cùng, thanh tra Phùng Anh sử dụng một chiêu Thần Long Bãi Vĩ trực tiếp KO gã tai dơi trên mặt đất. Hắn thở hổn hển, chống nạnh nói: “Mẹ kiếp nhà ngươi, em trai nuôi của Lôi Lạc, chúng ta sao có thể đắc tội được chứ?”

Sáu giờ tối.

Cửu Long, phố Tây Dương Thái.

Thạch Chí Kiên quần áo chỉnh tề đậu xe sát ven đường, nhìn thoáng qua tòa nhà sáng đèn bên trái.

Là nhà của Trịnh Thiệu Thu.

Thạch Chí Kiên không ngờ Trịnh Thiệu Thu lại ở đây. Dựa theo phân chia khu vực thời đại này, phố Tây Dương Thái cũng được coi là khu vực phồn hoa với giá nhà rất cao.

Ven đường có một bà cụ bán đậu hũ. Thạch Chí Kiên mua một bát đậu hũ, cũng không lên xe ngồi mà đứng hẳn bên đường, vừa ăn vừa đợi Trịnh Thiệu Thu.

Thạch Chí Kiên vừa nuốt một miếng đậu hũ xuống bụng, hắn nhìn thấy Trịnh Thiệu Thu đứng ở cửa sổ ngoắc hắn: “Thạch tiên sinh, làm phiền ngươi chờ thêm một lát, ta sắp xong rồi.”

Thạch Chí Kiên gật đầu, miệng còn ngậm đậu hũ không trả lời được, chỉ cầm thìa chỉ chỉ Trịnh Thiệu Thu, ra hiệu hắn cứ ăn diện cho thật đẹp.

Dù sao, Trịnh Thiệu Thu cũng là nghệ sĩ đầu tiên mà hắn ký hợp đồng. Người đại diện quảng cáo thương hiệu hai mươi năm không phải chuyện đùa. Cộng thêm gần đây Trịnh Thiệu Thu cũng đã nổi tiếng hơn. Một cục cưng quý giá như vậy, Thạch Chí Kiên đương nhiên phải dẫn đến Thiệu thị tham dự bữa tiệc ăn mừng, tranh thủ quảng bá một chút.

Rất nhanh, tiếng bước chân chạy xuống vang lên.

Trịnh Thiệu Thu từ trên lầu đi xuống, Thạch Chí Kiên đang ăn đậu hũ, vừa nhìn thấy hắn, thiếu chút nữa phun hết đậu hũ trong miệng ra ngoài: “Ngươi mặc cái gì thế? Không phải ta bảo ngươi ăn mặc đẹp chút sao?”

Trịnh Thiệu Thu nhìn chiếc áo khoác to màu đen mà hắn đang mặc, dùng tay sờ lên chiếc mũ dạ đen đội trên đầu: “Ta cảm thấy như vậy rất tốt, rất khiêm tốn.”

“Thôi đi, các minh tinh lớn đều có mặt tối nay, người ta khoa trương còn không kịp, ngươi khiêm tốn cái quỷ gì.” Thạch Chí Kiên buông chén đậu hũ xuống. Hắn định bảo Trịnh Thiệu Thu lên lầu thay quần áo lần nữa, nhưng nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã đến, đành bất đắc dĩ nói: “Lát nữa, ngươi nhớ phải chụp ảnh với những ngôi sao lớn nhiều hơn, giao lưu với các đạo diễn lớn nhiều hơn, biết cách tăng lưu lượng cho mình.”

“Ta biết rồi, nhưng lưu lượng là gì?”

“Ngươi nghĩ cái gì thì nó là cái đó.”

“Có phải là dòng điện hay không? Nhưng chạm vào dòng điện nguy hiểm lắm. Hàng xóm của ta là thợ điện, tuần trước giúp người ta đấu dây điện mà bị giật chết, toàn thân đen sì như than, nghe nói rất thảm.”

Thạch Chí Kiên không rảnh để ý đến suy nghĩ của Trịnh Thiệu Thu. Hắn trả tiền cho bà cụ bán hàng, sau đó leo lên xe.

Hết chương 267.
Bình Luận (0)
Comment