Trong lúc Trịnh Thiệu Thu đang định bước lên xe, cửa sổ trên lầu mở ra, một cái đầu nhỏ nhô ra.
“Ca ca, nhớ mua kẹo cho ta đấy.”
“Ca ca, nhớ nói Bảo Châu tỷ ký tên nhé.”
Trịnh Thiệu Thu vẫy tay: “Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm được.”
…
Phim trường Thiệu thị.
Tối nay Thiệu thị tổ chức bữa tiệc ăn mừng bộ phim Độc Tí Đao phá kỷ lục doanh thu phòng vé hơn một triệu. Vì thế, rất nhiều nhân vật lớn của Hồng Kông đều có mặt, còn có ngôi sao lớn của giới văn nghệ cũng tham gia.
Thạch Chí Kiên lái chiếc Volkswagen mà Hào cà thọt tặng cho hắn, giá trị không nhỏ nhưng so với những chiếc xe siêu sang trong bãi đậu xe thì vẫn kém hơn một chút.
Thạch Chí Kiên bước xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên trông coi bãi đậu xe.
Hai con mắt của Trịnh Thiệu Thu đúng là không đủ dùng. Hắn nhìn những chiếc Rolls-Royce, Ferrari, BMW, Bentley các loại, thở dài nói: “Ồ, oai thật. Không biết khi nào ta mới có được một chiếc xe như vậy?”
“Sẽ có một ngày như thế. Đó là lúc ngươi sẽ hái được một đóa Mãn Thiên Tinh.”
“Ơ, là cái gì?”
“Không có gì, chúng ta vào thôi. Ngươi nhớ theo sát ta.”
Thạch Chí Kiên cùng với Trịnh Thiệu Thu bước vào bên trong.
Bởi vì sự kiện tối nay rất quan trọng, các khách quý đều có được thư mời. Thạch Chí Kiên cũng có được hai phong thư từ chỗ Trâu Văn Hoài.
Kiểm tra thư mời xong, người canh cửa không khỏi nhìn Trịnh Thiệu Thu thêm một chút. Mặc dù hắn rất kinh ngạc nhưng cũng không nói gì thêm.
Hai người Thạch Chí Kiên bước vào trong đại sảnh tổ chức bữa tiệc. Cả hai nhìn thấy toàn bộ đại sảnh được trang trí rất sang trọng, chính giữa là một tháp champagne rất lớn. Núi tháp champagne tỏa sáng, vô cùng hoành tráng.
Lần đầu tiên Trịnh Thiệu Thu nhìn thấy vật như thế. Hắn hoài nghi không biết nếu mình lấy mất một ly, tháp champagne này có bị sụp xuống hay không? Chẳng biết tại sao trong lòng hắn lại có suy nghĩ muốn phá đổ nó.
Hắn nhìn chung quanh, tất cả mọi người đều ăn mặc rất sang trọng. Nam thì mặc vest mang giày da, nữ thì ăn mặc rất đẹp đẽ, không phải sườn xám xẻ tà cao đắt tiền thì cũng là váy tây dương có thương hiệu xa xỉ.
Thạch Chí Kiên nhìn Trịnh Thiệu Thu trong chiếc áo khoác gió, trông rất khác người giữa một đám ngôi sao lớn.
Nếu là bữa tiệc do Thiệu thị tổ chức, đương nhiên sẽ có những ngôi sao trực thuộc Thiệu thị. Ngoại trừ Tào Đạt Hoa, Tạ Nguyên, Lý Kỳ, Trần Bảo Châu, Tiêu Phương Phương và Phùng Bảo Bảo mà Thạch Chí Kiên biết, còn có rất nhiều gương mặt xa lạ.
Trên sân khấu, một tấm băng rôn thật lớn với hàng chữ “Nhiệt liệt chúc mừng bộ phim Độc Tí Đao đạt danh thu phòng vé hơn một triệu” được treo.
Trên thực tế, lần này Thiệu thị tổ chức sự kiện ăn mừng như thế không phải là không có lý do.
Bởi vì từ lúc Thiệu thị được thành lập đến nay, bao gồm các công ty điện ảnh Hồng Kông khác, chưa bao giờ có một bộ phim có doanh thu phòng vé hơn một triệu.
Điều này có ý nghĩa lịch sử rất lớn, thậm chí có thể ghi vào lịch sử điện ảnh của Hồng Kông.
Mặc dù Thạch Chí Kiên là người mua đứt bản quyền bộ phim Độc Tí Đao, nhưng không ai biết việc hắn ký kết hợp đồng mua đứt bộ phim với Thiệu thị. Vì thế, có rất ít người biết được hắn mới là người được lợi chân chính của bộ phim, và hắn mới là chủ nhân thật sự của bộ phim.
Thạch Chí Kiên không quan trọng. Hắn thích phát tài một cách im lặng, nhưng việc Trịnh Thiệu Thu ăn mặc khiêm tốn như vậy, lại khiến cho hắn không thích.
Cách đó không xa, rất nhiều phóng viên giải trí được mời đang vây quanh các ngôi sao lớn và chụp ảnh điên cuồng. Các ngôi sao nam nữ đều tranh thủ tạo dáng, ganh đua sắc đẹp.
Mặc kệ là thời đại này hay là kiếp trước, khi ngôi sao chụp ảnh, luôn có sự tranh đoạt phiên vị, ngươi đẩy ta cướp, không nhượng bộ chút nào.
Một nhân viên phục vụ bưng sâm panh đi ngang qua, Thạch Chí Kiên tiện tay cầm một ly. Hắn nhìn cảnh tượng tranh đoạt vị trí trên sân khấu, lập tức giảng dạy cho Trịnh Thiệu Thu: “Thấy chưa? Những người như vậy mới được gọi là đại minh tinh. Minh tinh chẳng những phải có được kỹ năng diễn xuất mà còn phải biết cách trang trí cho bản thân mình. Ngươi phải để ánh đèn sân khấu xoay quanh mình.”
Trịnh Thiệu Thu không trả lời Thạch Chí Kiên, chỉ hỏi: “Kiên ta, tại sao ta lại cảm thấy nơi này hơi nóng nhỉ?”
“Buồn cười, ngươi mặc như cái bánh chưng, không nóng mới là lạ.”
“Vậy ta có thể cởi áo khoác ra không?”
“Đương nhiên là được rồi. Cởi áo khoác có gì là phạm pháp đâu.” Thạch Chí Kiên nâng ly rượu nhấp một ngụm. Hắn thấy Trịnh Thiệu Thu là một thanh niên rất có tinh thần, tại sao đầu óc lại như nhúng nước thế nhỉ?
Dưới ánh mắt của Thạch Chí Kiên, Trịnh Thiệu Thu chậm rãi cởi áo khoác ra.
Áo khoác cởi ra, để lộ bộ trang phục múa ba lê quả trứng mà hắn đang mặc bên trong.
Phốc!
Thạch Chí Kiên phun ra một ngụm rượu.
Đám phóng viên truyền thông xung quanh đang chụp ảnh cho các ngôi sao lớn hơi sửng sốt một chút rồi đột nhiên lao tới.
Vô số ánh đèn chỉ vào Trịnh Thiệu Thu mà chụp.
Dưới ánh đèn flash, Trịnh Thiệu Thu chống nạnh, xoay hông, bày ra rất nhiều tư thế, ánh mắt nhẹ nhàng, miệt thị hết thảy.
“Nhân tài.”
Thạch Chí Kiên uống sạch ly rượu.