Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 269 - Chương 269. Khác Nghề Như Cách Núi

Chương 269. Khác nghề như cách núi
Chương 269. Khác nghề như cách núi

“Chào ngươi, ngươi là Trịnh tiên sinh đúng không? Ta là phóng viên của Minh Báo Hồng Kông, ta có thể phỏng vấn ngươi hay không?”

“Xin chào, ta là phóng viên của báo Văn Hối. Gần đây ngươi có một quảng cáo rất nổi tiếng, ta muốn phỏng vấn riêng ngươi được không?”

Đám phóng viên truyền thông đều có khứu giác nhạy bén, biết những bài viết nào có giá trị và những bài viết nào có thể tăng lượng tiêu thụ cho tờ báo.

Mặc dù những ngôi sao lớn của Thiệu thị rất chói mắt, nhưng Trịnh Thiệu Thu bây giờ lại càng có giá trị về mặt tin tức hơn.

Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Trịnh Thiệu Thu kiêu ngạo trả lời: “Thật ngại quá, mọi người cứ xếp hàng, từ từ cũng đến lượt. Vị tiên sinh kia đừng nên chen lấn đồng nghiệp của mình chứ.”

“Ta tôn trọng truyền thông, cũng như tôn trọng phóng viên. Với các câu hỏi đã nêu, ta sẽ trả lời từng người một.”

Thạch Chí Kiên nhìn cảnh tượng trước mặt. vốn hắn sợ Trịnh Thiệu Thu ứng phó không được, không ngờ người ta lại thành thạo đến như vậy, hoàn toàn là sắc mặt của một kẻ lão luyện, cũng không biết hắn học từ đâu nữa. Thạch Chí Kiên không thể không cảm thán, có những người sinh ra là để ăn cơm ngành này.

Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ, hắn nghe đằng sau có người nói: “Đúng là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.”

Nhìn lại, là Trâu Văn Hoài.

Trâu Văn Hoài tối nay hoàn toàn không còn biểu hiện suy sụp như hôm qua nữa. Hắn mặc vest thắt cà vạt, trong tay cầm một ly rượu sâm panh, thái độ như một lão đại mỉm cười nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cũng không giải thích. Thu Tử là tự học thành tài. Mặc dù da mặt của hắn có dày cũng không vô sỉ đến mức nhận công lao của người khác.

“Tinh thần của Trâu tiên sinh tối nay rất tốt.”

“Thiệu thị tổ chức tiệc mừng cũng không thể bày ra vẻ mặt đau khổ được.” Trâu Văn Hoài nói: “Còn nữa, ta vốn nghĩ rằng ngươi sẽ không nhận lời mời đến đây, sẽ vùi đầu vào sáng tác kịch bản Thần Thoại gì đó.”

“Yên tâm đi, nếu đã đánh cược với ngươi, ta cũng nên chuẩn bị kỹ càng chứ.”

“Ta chờ tin tức tốt của ngươi.” Trâu Văn Hoài không tin Thạch Chí Kiên có thể viết ra một kịch bản xuất sắc. Khác nghề như cách núi, điện ảnh không đơn giản như vậy.

“Tối nay có nhiều khách quý đến quá nhỉ.” Thạch Chí Kiên đổi chủ đề, ánh mắt lơ đãng quét một vòng, sau đó dừng lại trên người một người nước ngoài.

Người nước ngoài này ăn mặc rất đậm phong cách Anh. Thạch Chí Kiên nghe nói người này tên là Pergo, là cố vấn cấp cao cho cục cấp nước của chính phủ Hồng Kông thuộc Anh.

“Ừm, nhiều thật. Sự kiện của Thiệu thị mà, ai dám không nể mặt.” Trâu Văn Hoài mỉm cười, lập tức chỉ về phía trước: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến gặp ông trùm Thiệu thị.”

“Hắn muốn gặp ta?”

“Thế ngươi cho rằng như thế nào? Thân phận và địa vị của ông trùm Thiệu không tầm thường, không phải ai cũng có thể gặp được.”

Câu nói này của Trâu Văn Hoài không có nói sai. Mặc dù Thiệu Nghị Phu hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh, nhưng lại là ông trùm nổi tiếng nhất Hồng Kông. Chẳng những nhiều tiền, ngôi sao lớn dưới trướng nhiều, mà còn nắm quyền nói chuyện rất lớn ở Hồng Kông.

Đại nhân vật giống như hắn, bình thường gặp đều là những lão đại bản lĩnh thông thiên hoặc những thanh niên tuổi trẻ tài cao.

Loại người như Thạch Chí Kiên, đúng là có chút vi diệu.

Nói Thạch Chí Kiên là tuổi trẻ tài cao thì không đủ, nhưng có thể để ông trùm Thiệu ghi nhớ hắn là vì hắn đã lén cho ông trùm Thiệu một đao.

Ông trùm Thiệu tâm cao khí ngạo, chưa hề là người chịu thua thiệt.

Khi Trâu Văn Hoài dẫn Thạch Chí Kiên đi, Thạch Chí Kiên không để ý đến Trịnh Thiệu Thu nữa.

Bên kia, ông trùm Thiệu đang được một nhóm người vây quanh nói chuyện, trong đó có một số lãnh đạo cấp cao của Thiệu thị, còn có một số lão đại siêu cấp của Hồng Kông bao gồm gia chủ gia tộc Lợi thị Hồng Kông Lợi Triệu Thiên, hội trưởng hiệp hội đua ngựa Hồng Kông Tô Ôn Hải, chủ tịch hiệp hội giao thông vận tải Hồng Kông Lôi Giác Khôn…

Những người này tách ra, người nào cũng là lão đại quát tháo một phương của Hồng Kông.

Nhìn thấy Trâu Văn Hoài dẫn Thạch Chí Kiên bước đến, Thiệu Nghị Phu nói nhỏ với mọi người vài câu rồi ra hiệu Trâu Văn Hoài dẫn Thạch Chí Kiên sang một bên.

Thế là, Thạch Chí Kiên lướt qua đám người Lợi Triệu Thiên, Tô Ôn Hải, Lôi Giác Khôn, đến bên cạnh Thiệu Nghị Phu.

Đám người Lợi Triệu Thiên cũng chỉ nhìn Thạch Chí Kiên một chút rồi lại nói chuyện với nhau. Đối với bọn hắn mà nói, Thạch Chí Kiên hoàn toàn là hạng người vô danh, sao có thể lọt vào mắt bọn hắn chứ.

….

Trong một khu giải trí vắng vẻ có một bàn cà phê bằng kính cường lực, bên cạnh bàn cà phê có hai người đang ngồi.

Một người ba mươi mấy tuổi, mặc vest mang giày da, đeo mắt kính, cử chỉ nhã nhặn. Hắn nhìn thấy ông trùm Thiệu bước đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Hết chương 269.
Bình Luận (0)
Comment