Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 270 - Chương 270. Chơi Xấu?

Chương 270. Chơi xấu?
Chương 270. Chơi xấu?

Trâu Văn Hoài bước đi bên cạnh Thạch Chí Kiên, thấp giọng giới thiệu: “Chu Độ Văn, hiện tại hắn đang là quản lý bộ phận sản xuất.”

Người còn lại lớn tuổi hơn, khoảng hơn bốn mươi, tóc chải ngược. Thấy ông chủ Thiệu bước đến, hắn cũng chỉ gật đầu, vô cùng kiêu ngạo.

Trâu Văn Hoài chỉ giới thiệu mấy chữ về người này: “Người này họ Khâu.”

Khi ba người bước đến bàn trà, ông trùm Thiệu ngồi xuống bên cạnh họ Khâu. Chu Độ Văn vốn đang trò chuyện với Khâu tiên sinh tự động dời vị trí, ngồi một bên khác của ông trùm Thiệu.

Thạch Chí Kiên và Trâu Văn Hoài ngồi đối diện với ba người.

“Thạch tiên sinh đúng không? Không biết ngươi muốn uống cái gì?” Thiệu Nghị Phu hỏi.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Tùy ý. Mọi người uống cái gì thì ta uống cái đó."

“Vậy thì tốt, cho một chai rượu vang đỏ.” Thiệu Nghị Phu dặn dò nhân viên phục vụ bên cạnh.

Nhân viên phục vụ khom người đi chuẩn bị.

Bên này, Thạch Chí Kiên hơi nghiêng người về phía trước, cách bàn trà khoảng 10cm, biểu hiện cẩn thận lắng nghe.

Thiệu Nghị Phu vô cùng hài lòng với tư thái này của Thạch Chí Kiên. Khoảng cách 10cm không quá nịnh nọt, cũng không quá kiêu ngạo. Chàng thanh niên này rất thú vị.

“Xin hỏi năm nay Thạch tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.”

“Còn trẻ quá, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.” Thiệu Nghị Phu khen một câu.

“Ngươi tốt nghiệp trường nào?”

“Trường Hoàng Nhân.”

“Trường tốt.” Thiệu Nghị Phu lại khen thêm một câu.

Trường Hoàng Nhân là trường trung học công lập sớm nhất ở Hồng Kông, được giảng dạy bằng tiếng Anh, bất kỳ ai tốt nghiệp trường này về cơ bản đều có tương lai tươi sáng.

Ông trùm Hoắc, người hiện khá thành công trong ngành vận tải biển và bất động sản cũng tốt nghiệp trường Hoàng Nhân này.

Lúc này, rượu vang đỏ được mang lên, những người phục vụ lần lượt rót rượu. Đầu tiên chắc chắn là Khâu tiên sinh, khách quý của ông trùm Thiệu rồi mới đến ông trùm Thiệu, sau đó đến Thạch Chí Kiên, Trâu Văn Hoài và Chu Độ Văn.

Quan hệ khách chủ liếc qua là thấy ngay.

Tay phải Thiệu Nghị Phu nâng ly rượu vang lắc một cái, rượu vang đỏ xoay tròn trong ly.

“Hầm rượu vang đỏ này đích thật là ở Monte Osto của Ý. Mọi người hãy thử nếm qua một chút đi.”

Mọi người cùng nhau nâng ly.

Thạch Chí Kiên không kiêu ngạo không tự ti, khẽ nhấp một ngụm, thưởng thức hương vị của rượu vang đỏ, rất ngon.

Ông trùm Thiệu nhìn thấy toàn bộ cử chỉ của Thạch Chí Kiên, bắt đầu so sánh hắn với thông tin mà mình tìm hiểu được.

Thạch Chí Kiên xuất thân Thạch Giáp Vĩ, từng làm cảnh sát nhưng đã bị cách chức, gia cảnh nghèo khó.

Đây là đứa nhỏ được sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó sao?

Ông trùm Thiệu đột nhiên sinh ra nghi ngờ đối với thông tin mà mình tìm hiểu được.

“Thạch tiên sinh, ngươi có biết lần này ta mời ngươi đến đây là có chuyện gì không?” Thiệu Nghị Phu lên tiếng hỏi lần nữa.

Thạch Chí Kiên đặt ly rượu xuống, lịch sự cầm khăn tay lau khóe miệng, lúc này mới lên tiếng: “Chẳng lẽ không phải chúc mừng doanh thu phòng vé hơn một triệu của Độc Tí Đao sao?”

Thiệu Nghị Phu mỉm cười, không nói.

Chu Độ Văn bên cạnh chen vào: “Thật ngại quá, Thạch tiên sinh, thật ra chúng ta cảm thấy rất hiếu kỳ đối với ngươi.”

“Hiếu kỳ? Hiếu kỳ chuyện gì?”

“Hiếu kỳ vì sao ngươi còn trẻ như vậy lại nghĩ đến việc mua đứt bộ phim Độc Tí Đao.”

Những người khác cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên, chờ đợi hắn trả lời. Dù sao, Thiệu thị quay nhiều bộ phim như vậy, vì sao Thạch Chí Kiên lại chọn trúng bộ phim này, khó tránh khỏi có chút quá mức quái dị.

Thạch Chí Kiên đã đoán được mọi người sẽ hỏi hắn vấn đề này, hắn mỉm cười trả lời: “Các vị có lẽ không biết, cha của ta là một người thợ đóng giày.”

“Vậy thì sao?”

“Hắn đã chết.”

“Rồi thì sao?”

“Cách đây không lâu, hắn báo mộng cho ta, nói với ta rằng Độc Tí Đao sẽ nổi tiếng.”

Chu Độ Văn im lặng.

Cha báo mộng?

Cái này mà cũng được sao?

Thiệu Nghị Phu bật cười.

Khâu tiên sinh bên cạnh cũng mỉm cười.

Trâu Văn Hoài nhìn Thạch Chí Kiên, thầm khen: “Rất giỏi!”

Thạch Chí Kiên vô cùng cảm ơn người cha đã chết của mình. Cũng không biết cha của hắn đã giúp hắn bao nhiêu lần. Cứ một câu báo mộng là có thể vượt qua.

“Thạch tiên sinh, ta là người theo chủ nghĩa duy vật. Ta không đồng ý câu trả lời này của ngươi.” Chu Độ Văn lặp lại lần nữa.

“Thật ngại quá, Chu tiên sinh đúng không? Ta đoán quan hệ giữa ngươi và cha của ngươi không được tốt.”

“Tại sao?”

“Bởi vì cha của ngươi không báo mộng cho ngươi.”

Chu Độ Văn có chút không giữ được bình tĩnh, đang chuẩn bị tiếp tục phản kích Thạch Chí Kiên, lúc này Thiệu Nghị Phu lên tiếng: “Báo mộng này tốt quá nhỉ. Doanh thu phòng vé một triệu ngươi đã kiếm hơn phân nửa. Cha của ngươi đúng là người cha tốt.”

Chà câu nói này nghe quen quá.

Thạch Chí Kiên hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, là Lôi Lạc đã từng nói.

“Nhưng khi cha của ngươi báo mộng có nói cho ngươi biết, ngươi có thể lấy được doanh thu đó hay không?”

Ông trùm Thiệu hời hợt nói một câu, sau đó nhấp một ngụm rượu.

Ý gì?

Chẳng lẽ ông trùm Thiệu tiếng tăm lừng lẫy chuẩn bị chơi xấu?

Hết chương 270.
Bình Luận (0)
Comment