Đối mặt với câu hỏi của ông trùm Thiệu, Thạch Chí Kiên không chút hoang mang nâng ly rượu vang lên nhấp một ngụm, sau đó hắn đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nói với ông trùm Thiệu: “Lục thúc, ta biết ngươi đang kể chuyện cười, nhưng chuyện cười này lại hù ta sợ. Ta sợ quá, đành phải uống một ngụm rượu cho đỡ sợ.”
Lời nói này nói đến giọt nước không lọt.
Nhất là câu xưng hô Lục thúc của Thạch Chí Kiên, tự nhiên kéo gần quan hệ giữa mình và ông trùm Thiệu, tự cho mình là con cháu.
Sau đó mới nói ông trùm Thiệu đang kể chuyện cười, để lại cho nhau một bậc thang.
Câu cuối cùng nói mình bị dọa, không thể không uống rượu cho đỡ sợ, điều này thể hiện rõ hành động nên có của một hậu bối sau khi bị sợ hãi.
Lúc này, cho dù ông trùm Thiệu thật sự muốn nuốt trọn doanh số bán vé của Thạch Chí Kiên, hắn cũng phải để ý đến mặt mũi của mình.
Mặt ông trùm Thiệu vẫn không thay đổi.
Vị Khâu tiên sinh bên cạnh hắn lần đầu tiên nhìn thẳng Thạch Chí Kiên, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng.
Đối với Chu Độ Văn mà nói, câu trả lời này của Thạch Chí Kiên thật sự quá mất mặt. Xưng hô Lục thúc bình thường chỉ người quen bên cạnh ông trùm Thiệu mới có tư cách gọi, ngươi tính là cái gì chứ?
Trâu Văn Hoài mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Đối với hắn mà nói, tối nay hắn tận lực nằm ở phái trung lập.
“Quê quán của Thạch tiên sinh ở đâu nhỉ?” Ông trùm Thiệu lên tiếng hỏi.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Quê quán của ta ở Ninh Ba. Nghe nói quê quán của Lục thúc cũng ở Ninh Ba. Chúng ta đều là người đồng hương.”
Thạch Chí Kiên phát âm chữ người đồng hương bằng giọng Ninh Ba khiến Chu Độ Văn bật cười nhưng nhìn sang ông trùm Thiệu, hắn lập tức nhịn xuống.
Ông trùm Thiệu bật cười: “Thật sao? Nhưng ta nghe nói ngươi là gia kỷ lang với vị tổng thanh tra Lôi Lạc mà?”
Gia kỷ lang là tiếng Triều Châu, có nghĩa là người một nhà.
Bị vạch trần, Thạch Chí Kiên vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Ông nội của ta ở Ninh Ba, còn cha của ta ở Triều Châu.”
Khóe miệng Chu Độ Văn giật một cái, cái này mà cũng được sao?
“Thạch tiên sinh quả nhiên dẻo miệng. Vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngươi mà thôi.” Ông chủ Thiệu quay lại chủ đề vừa nãy.
“Nếu Thiệu thị chúng ta đã ký hợp đồng với ngươi, chúng ta sẽ dựa theo hợp đồng mà chấp hành, ngươi cứ yên tâm.”
“Cảm ơn Lục thúc, nhưng câu chuyện cười vừa rồi của ngươi đã hù ta sợ thật đấy.”
“Người trẻ tuổi, lá gan phải lớn một chút.” Ông trùm Thiệu giống như đang khích lệ con cháu: “Nhưng ta cảm thấy rất hiếu kỳ, tại sao ngươi lại có hứng thú với bộ phim đó?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Người Hồng Kông đoán chừng không có mấy ai không có hứng thú đối với phim ảnh, nhất là phim của Thiệu thị.”
Thạch Chí Kiên nói câu nói này ngầm nâng Thiệu thị lên một chút.
Ông trùm Thiệu là người được lợi.
“Như vậy ngươi có cái nhìn như thế nào đối với điện ảnh hiện nay?”
Vấn đề này không được rõ ràng cho lắm.
Vừa sâu vừa cạn.
Ngươi có thể trả lời bằng một câu, hoặc có thể thao thao bất tuyệt.
Trâu Văn Hoài đẩy cặp mắt kính lên, bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Chu Độ Văn cũng động não. Nếu người được hỏi là mình, hắn nên trả lời như thế nào?
Chỉ có Khâu tiên sinh là hứng thú nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên vẫn luôn chờ người ta hỏi mình câu hỏi đó. Kiếp trước, hắn rất mê phim Hồng Kông, cũng xem như có cái nhìn rõ ràng về nó.
“Lục thúc, phim Hồng Kông trong tương lai sẽ có ba mươi năm hoàng kim. Nhưng sau ba mươi năm, phim Hồng Kông không còn gượng dậy được nữa, cuối cùng biến mất.”
Một câu của Thạch Chí Kiên khiến mọi người kinh ngạc.
Sắc mặt ông trùm Thiệu thay đổi, những người khác càng không cần phải nói, đều mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Bởi vì “dự đoán” này của Thạch Chí Kiên quá lớn gan.
Phim Hồng Kông sẽ có ba mươi năm hoàng kim.
Nhưng sau ba mươi năm sẽ đi theo hướng diệt vong.
Trâu Văn Hoài cho rằng lá gan của Thạch Chí Kiên quá lớn, cái gì cũng dám nói.
Chu Độ Văn cho rằng Thạch Chí Kiên đang nói hươu nói vượn. Ban nãy là cha báo mộng, bây giờ giả thần giả quỷ dự đoán Hồng Kông ba mươi năm. Đúng là điên rồi!
Phản ứng của ông trùm Thiệu chính là, giọng điệu nói chuyện của Thạch Chí Kiên vô cùng chắc chắn, biểu hiện tự nhiên, nhất là hai mắt sáng ngời có thần, không giống như đang hồ ngôn loạn ngữ. Tổng hợp lại ấn tượng đối với Thạch Chí Kiên trước đó, hắn là một người trẻ tuổi nhưng trầm ổn, tuyệt đối không thể phát ngôn bừa bãi.
Còn vị Khâu tiên sinh bên cạnh, lần đầu tiên hắn nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên chứ không nhìn ly rượu.
“Phim Hồng Kông đang trong thời kỳ phòng vé tăng cao. Hiện nay có doanh thu phòng vé trên một triệu là điều không thể tưởng tượng được. Trong tương lai, phòng vé sẽ vượt hai triệu, ba triệu, bốn triệu, năm triệu, thậm chí mười triệu cũng có.”
“Tiềm năng của phim Hồng Kông vẫn chưa được phát huy hết, nhiều thể loại phim vẫn chưa được khám phá. Trong tương lai, vô số ngôi sao lớn sẽ trở nên nổi tiếng khắp Đông Nam Á và thậm chí cả Hollywood!”
“Để bồi dưỡng những ngôi sao lớn, cách tốt nhất là mở các lớp đào tạo diễn viên trong các đài truyền hình để bọn hắn có thể tích lũy kinh nghiệm khi đóng những vai nhỏ trên màn ảnh nhỏ. Khi kỹ năng diễn xuất trưởng thành, bọn hắn có thể gột bỏ hương vị truyền hình và tập trung vào thị trường điện ảnh.”
Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào ông trùm Thiệu, giọng điệu khẳng định.
Sắc mặt ông trùm Thiệu không thay đổi, cũng không lên tiếng tỏ thái độ.